Sao hắn lại biết được chuyện giữa ta và Lục ca? Như vậy, hắn đã biết thân phận của ta? Chốc lát, lại cảm thấy buồn cười. Hắn là cửu cửu của Quân Lâm sao lại không biết thân phận của ta chứ? Nhưng, hắn nói đại xá thiên hạ, là thật sao? Là thật sao? Lục ca, Lục ca của ta. . . . . . Cuống quít kéo ống tay áo của hắn, run giọng nói: “Hắn thật, thật miễn xá cho tội trạng của Lục ca ta?” Thế nhưng hắn lại đẩy tay của ta ra, lui lại nửa trượng, gật đầu nói: “Là thật, đề nghị này của thần, chắc hẳn hợp với tâm ý của nương nương.” Hắn nói, cái gì? Đây là đề nghị của hắn? Ta có chút hoảng sợ, thế nhưng hắn vẫn trấn định như lúc ban đầu, chậm rãi nói: “Thời điểm ngươi tới Vân Châu Thành, ta liền biết thân phận của ngươi.” Tim đập chậm nửa nhịp, làm sao có thể? Khi đó, hắn còn chưa gặp qua Quân Lâm. . . . . . Hắn cũng chưa từng thấy qua ta. . . . . . “Là ngươi!” Chợt phản ứng kịp, ta bật thốt lên một tiếng kêu sợ hãi. Ta có cảm giác như muốn ngất xỉu, tất cả những chỗ không hợp lý, đang từng chút chút kết nối lại trong đầu. Người trước mặt không tiến lên nữa, chỉ mở miệng: “Năm đó cha ngươi xử oan ta vì tình riêng mà làm việc trái vương pháp, trước phải cách chức quan, một câu ta cũng không biện giải ình. Chỉ vì ta biết rõ, giải thích càng nhiều, hắn sẽ càng không bỏ qua cho ta. Không giải thích, có lẽ còn có thể giữ được một cái mạng. Chỉ là ta không nghĩ tới, ta không chết, nhưng lại không bảo vệ được muội muội của ta! Ngay cả. . . . . .” “Ngay cả khi hoàng thượng bị đưa đến Biên quốc làm con tin, ta cũng không thể ra sức!” Hắn đấm một quyền lên khung cửa, khuôn mặt bi phẫn, “Hừ, năm đó trận chiến ở Tiết Thanh vì sao lại bại, trong lòng hoàng hậu rõ ràng nhất!” Ta cả kinh lùi lại mấy bước, hắn không nói, ta cũng hiểu được. Hoàng hậu muốn Tiết Thanh bại trận, mục đích thật sự không phải cắt đất cho Biên quốc, mà là lấy cớ để đẩy Quân Lâm ra ngoài! Nhã Phi giao lại Quân Lâm cho hoàng hậu ngay trước mặt tiên hoàng cùng tướng quân nên hoàng hậu không thể trực tiếp gây bất lợi cho hăn, vì vậy mới phải dùng đến cách này đi? “Ở kinh thành, ta để lại tai mắt, giám thị động tĩnh của Phượng phủ, tất nhiên, bao gồm cả ngươi.” Ánh mắt của Dương Trọng Vân nhìn về phía ta, dừng một chút, nói tiếp, “Thành thật mà nói, ta bắt đầu chú ý tới ngươi, là thời điểm hoàng thượng trở về từ Biên quốc, cố ý đến gần ngươi. Chữ tình, đúng là làm cho người ta không thể tự chhur được. Hoàng thượng nghĩ thật đơn giản, lấy tình để. . . . . .” Hắn không nói nữa. Mà lòng của ta, lại chợt nhớ lại. Trước mắt thoáng qua tình cảnh lần đầu gặp nhau bên sông Tần Hoài, tiếp đó là giữa một khu vường đầy hoa rực rỡ . . . . . .