Mùng ba tháng tám Thánh Đức năm thứ 48, Hoàng đế băng hà, cả nước thương tiếc. Cả người Hoàng hậu đều mặc tang phục, nàng chậm rãi đi lên Kim Loan điện với phong thái trang nghiêm, trong tay của nàng cầm tờ chiếu thư. Mặt dưới chiếu thư là màu vàng óng ánh, hình như còn có thể nhìn thấy loáng thoáng dấu ấn ký màu đỏ tươi của ngọc tỷ. Tất cả văn võ bá quan đều im lặng, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng, người người đều rất mong chờ được biết ruốt cuộc trên di chiếu kia viết cái gì. Hoàng hậu dừng ở phía trước long ỷ, chậm rãi xoay người, dùng giọng nói đầy đau thương: “Mặc dù Hoàng thượng đã băng hà, nhưng nước không thể một ngày không có vua, cũng hên là Hoàng thượng đã sớm đem di chiếu giao cho Bổn cung, hôm nay, Bổn cung liền đem di chiếu này chiêu cáo thiên hạ!” Nàng nói xong, liền quay sang liếc nhìn thái giám bên cạnh. Thái giám vội vàng bước lên, cung kính nhận lấy chiếu thư trong tay Hoàng hậu, rồi cẩn thận từng li từng tí mà mở ra. Ánh mắt của Đại Điện hạ, cùng các vị đại thần cũng hướng về phía thái giám mà nhìn lại, vẻ mặt hoặc hốt hoảng, hoặc vui sướng, hoặc thờ ơ lạnh lùng. Triều cương thay đổi, là báo hiệu các thế lực trong triều bắt đầu phân chia lại một lần nữa. Người nào cầm quyền, sẽ trực tiếp liên quan đến ích lợi của bọn họ. Trên mặt Quân Vũ lộ ra vẻ nghi ngờ, hắn nhìn ánh mắt hả hê của hoàng hậu, rồi từ từ đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Quân Lâm, tay giấu trong trong tay áo hơi nắm chặt. . . . . . Nhưng mà điều làm hắn cảm thấy kỳ quái nhất chính là Quân Ngạn, hắn lại chưa từng xuất hiện ở trên điện. Nghe nói là bị thương nặng, không cách nào vào triều. Mặc dù đêm qua có nhìn thấy hắn bị thương, nhưng, hôm nay là ngày gì, sao hắn lại có thể không đến? Thật làm người ta sinh nghi. Hoàng hậu liếc nhìn Quân Lâm và Dương Trọng Vân ở phía dưới, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười hả hê. Nhã Phi không thể đấu thắng nàng, con trai của nàng cũng đừng mơ tưởng đấu thắng nàng! Thái giám hắng giọng một cái rồi mới lớn tiếng nói ra: “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết. . . . . .” “Trẫm nhận mệnh của trời, ý của tổ tiên, trọng dụng người tài. Thập tam hoàng tử Quân Lâm, văn võ song toàn, nhân phẩm đáng quý, rất được lòng Trẫm, nhất định có thể thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, là người thừa kế ngôi vị của Trẫm, nhận ngôi Hoàng đế. Khâm thử!” Thái giám hắng giọng đọc xong chiếu thư, liếc mắt nhìn Quân Lâm, vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Gương mặt Hoàng hậu vốn còn đang hả hê giờ lại hiện lên vẻ đầy kinh ngạc, thái giám. . . . . . Thái giám đọc cái gì? Nàng bất chấp tất cả đoạt lấy chiếu thư trên tay thái giám, hốt ha hốt hoảng mở ra, ánh mắt rơi vào xuống mấy chữ “Thập tam Hoàng tử Quân Lâm” này, đôi tay không ngừng run rẩy. Nàng không có nhìn lầm, nàng thật sự không có nhìn lầm, trên chiếu thư rõ ràng viết truyền ngôi cho Thập tam Hoàng tử Quân Lâm. Nhưng —— chiếu thư này, rõ ràng là do nàng ngụy tạo, phải xuất hiện tên của Quân Ngạn chứ! Này. . . . . . Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thanh âm hô vạn tuế, từ Kim Loan điện truyền thẳng ra ngoài, cho đến khi phiêu tán tới nơi rất xa. Hoàng hậu vẫn còn chưa hoàn hồn lại, kế hoạch của nàng không hề có sơ sẩy, làm sao có thể biến thành kết quả như vậy?. Quân Lâm nhìn thẳng vào mặt Hoàng hậu, khóe miệng của hắn chậm rãi nhếch lên một nụ cười châm chọc. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, còn có dáng vẻ không biết làm sao kia, dần dần hả hê. . . . . . Cất bước, từng bước từng bước đi lên phía trước. Cho đến khi Quân Lâm đi tới phía trước ghế rồng, Hoàng hậu mới giật mình hoàn hồn, nàng chỉ vào hắn muốn mở miệng, lại nghe Quân Lâm nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, không phải gần nước lâu ngày là có thể đến được trăng đâu. Trong tay ngài lại không có binh lực, thì không cách nào cùng ta đối kháng.” Hoàng hậu sắc mặt biến đổi, hắn nói gì? Ánh mắt vội vàng nhìn xuống Tiết Tùng Ninh ở dưới kia, nàng mới lộ ra vẻ mặt không thể tin, dù cho nàng có giữ Tiết Vị Ương ở trong tay, đến cuối cùng hắn vẫn lựa chọn Quân Lâm? Tiết Vị Ương. . . . . . Ngạn vương phủ! Ngạn nhi!