Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 148 : Chôn Cùng Hắn (2) Canh Hai

Đêm nay, ta còn có thể làm gì đây? Suy nghĩ một chút, mới phát hiện, thì ra ngay từ đầu ta đã vô dụng rồi. Cúi đầu nhớ tới “Lục ca”, nước mắt từ mi tuôn ra. Cảm giác nóng hổi từ khóe mắt lan tràn xuống, trong phút chốc như bao phủ khắp người. Đau. . . . . . Ta chưa từng nhớ thân nhân của mình như lúc này, ta chưa bao giờ biết, hai chữ “Cưng chìu” làm lòng người đau đến như vậy. *** Hôm sau, một ngày u ám. Cả đêm ta không ngủ, rồi lại nhìn không ra giờ phút này rốt cuộc là giờ gì. Cách một lúc, liền nghe có tiếng bước chân người bước vào. Sau đó thấy một thái giám đi vào, theo sau hắn là ba cung nữ, trong tay mỗi người đều bưng một mâm, phía trên bỏ thứ gì đó, ta không cần nhìn, cũng đã đoán được. Thái giám hắng giọng nói một lần, sau đó quay đầu lại nháy mắt, cung nữ liền cúi thấp đầu, cung kính bước lên. Thái giám lại nói: “Nương nương, tự ngài chọn đi.” Cung nữ đỡ ta , ta trực tiếp bước lên, lấy ba thước lụa trắng. Xoay người đi, mở miệng nói: “Tất cả ra ngoài.” Cho ta giữ tôn nghiêm cuối cùng. “Cung tiễn Nhã Phi nương nương!” Nhóm cung nhân cao giọng kêu, sau đó từng bước từng bước lui ra ngoài. Ta chợt cười một tiếng, xem ra chôn theo, chính là một chuyện vinh dự đấy chứ? Lắc đầu một cái, ta không quản được nhiều như vậy, ta chỉ là . . . . . Chỉ là muốn bọn họ còn sống. Lụa trắng bay qua xà ngang, phiêu dật rũ xuống. Đưa tay tiếp được, chậm rãi, thắt lại. Ta đứng lên ghế ngồi, hiện giờ, tầm nhìn bị nước làm ờ nhạt. Ta chợt nghĩ tới gương mặt tái nhợt của Quân Ngạn, nếu hắn tỉnh dậy, biết được mình vẫn làm Hoàng đế Đại Tuyên, mà ta, thì chết rồi. Hắn sẽ như thế nào đây? Thì ra, đến cuối cùng, người bị ta làm tổn thương sâu nhất lại chính là hắn. Hít một hơi thật sâu, cắn răng đá ngã ghế ngồi, kiếp sau, hãy để cho ta yêu hắn. Ý thức từ từ mơ hồ. Trong hoảng hốt, ai dùng một cước đá văng cửa phòng, lớn tiếng gọi ta: “Loan Phi!”