Dùng sức cắn môi, cho đến khi đầu lưỡi nếm được mùi vị tanh của máu, ta vẫn không nói ra dù chỉ một chữ. Rất khó khăn, rất khó khăn để lựa chọn. Hoàng hậu nhìn ta với vẻ mặt không thay đổi, thấy ta không nói lời nào, lại liếc mắt nhìn thị vệ bên cạnh, thị vệ hiểu ý, giơ đao liền muốn chém xuống. “Dừng tay!” Ta sợ hãi kêu lên, tại sao ta có thể trơ mắt nhìn nhóm cung nhân này chết đi. Ta nghĩ, vào giờ phút này, ta mới chính thức hiểu ý lời Quân Vũ nói ‘Bùa đòi mạng’, ba chữ với ý nghĩa sâu sắc. Nó không đơn thuần nhằm vào ta, mà còn với những người bên cạnh ta. Thị vệ chần chờ, lại nghe Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Giết.” Lúc này, chỉ một cái chớp mắt, lưỡi đao đã nhuộm máu đỏ tươi. Máu đỏ thẫm nhỏ từng giọt xuống mặt đất, tràn ra như đoá hoa sen máu, từng khóm chói mắt. Ta hoảng sợ nhắm hai mắt, cả người không ngừng run rẩy. “Dừng tay. . . . . .” Vô lực nói, ta sợ, ta sợ thủ đoạn của nàng rồi. Lúc này, Hoàng hậu mới ra lệnh cho thị vệ thu đao, đi tới cạnh ta, trầm giọng nói: “Nhưng mà ‘ dừng tay ’ cũng không cứu được bọn họ, như thế nào, còn muốn nhìn từng người một ngã xuống trước mặt ngươi không?” Ta mới hiểu rõ ràng, nàng không phải là đang cùng ta nói điều kiện. Bởi vì trên tay ta có di chiếu, nên tình thế bắt buộc nàng phải làm vậy. Cắn răng rút cây trâm trên đầu xuống, nhắm ngay lồng ngực của mình, run rẩy mở miệng: “Nếu như ngươi. . . . . . Nếu như giết một người nữa, ta lập tức chết ở trước mặt ngươi!” “Ha ha.” Nàng giống như là nghe được chuyện cười lớn trong thiên hạ, lớn tiếng cười nói: “Ngươi căng thẳng đến ngu xuẩn sao? Nếu như ngươi chết rồi. Như vậy, di chiếu đã thật sự ở trong tay Bổn cung!” Ta đoán không sai, nàng ngụy tạo một di chiếu khác.