Hoàng Thượng nhìn hắn, vui vẻ nói: “Lâm nhi không cần đa lễ, vào chỗ ngồi đi.” “Tạ phụ hoàng.” Lúc này, Quân Lâm mới đứng dậy, hướng tới chỗ ngồi hoàng tử. Hắn rũ mí mắt xuống, dường như là cố ý không muốn nhìn ta. Chợt ánh đèn sáng chíu vào gò má của hắn, ta mới phát hiện hình như hắn gầy đi không ít. Ta lặng lẽ liếc nhìn Hoàng Thượng, cắn răng nói: “Hoàng Thượng, nô tì muốn kính Lâm Vương một chén.” Hoàng Thượng cười nói: “Chén này, phải là Lâm nhi kính phi đó.” “Không, Hoàng Thượng.” Ta miễn cưỡng cười: “Nô tì cho rằng, nô tì kính hắn thì tốt hơn.” Không bằng ta trực tiếp đối mặt với hắn. Để cho hắn nhìn thấy ta còn sống, xem thử sẽ có vẻ mặt gì? Hơn nữa, ta lại lấy thân phận hiện giờ tới đối mặt với hắn, thì hắn sẽ xử sự như thế nào đây? Cuối cùng Hoàng Thượng gật đầu, lại dặn dò: “Ái phi tửu lượng không tốt, nhấp một chút thôi, không cần cố.” Ta khẽ ứng tiếng, bưng chén rượu đứng dậy, Quân Ngạn mày nhíu lại càng sâu hơn, hắn nhìn ta với vẻ khó hiểu, không hiểu ta lại đang muốn làm cái gì. Ta không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào trên người Quân Lâm, cất giọng nói: “Chén rượu này, Bổn cung kính Lâm Vương!” Hắn không nghĩ tới ta sẽ kính rượu hắn, nhất thời chấn động, ngước mắt nhìn. Trong giây phút đó, kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ từng cái thoáng hiện. Đem chén rượu đặt ở bên môi, ta nhìn hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Lâm Vương vì sao không nâng chén?” Cười ngarr~, ta nhất định phải cười. Cho dù trong lòng có đau thế nào đi nữa, ta đều phải cười. Cung nữ đã sớm rót đầy rượu cho hắn, hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn ta với vẻ tức giận, kìm nén sự tức giận trên người so với ngày đó hắn muốn ta dựa vào sự căm thù mà sống lại càng gê gớm hơn. Dùng sức bưng chén rượu lên, hắn tức tối mà uống cạn, nhưng rồi lại hất tay làm chén rượu rơi trên mặt đất. Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, trong nháy mắt chén sứ Thanh Hoa vỡ nát dưới đất. Mọi người trên điện đều kinh hoàng! Vô luận là Hoàng Hậu, hay là Quân Ngạn, trên mặt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc. Dương Trọng Vân lại càng giật mình đứng lên. Hoàng Thượng bỗng chau mày, chuẩn bị mở miệng, lại thấy Quân Lâm bỗng dưng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đêm qua không ngủ được, cho nên nhất thời lỡ tay.” Đầu của hắn cúi thấp xuống, tóc dài phủ trán che đi vẻ mặt. Hắn thật rất hận ta, tại đại điện to lớn này lại có thể làm ra chuyện như vậy. Có điều, hắn vẫn là Quân Lâm, cho dù như thế, cũng không chấp nhận chính mình mắc thêm một lỗi gì. Nhất thời lỡ tay? Aiz, hắn thật chỉ lỡ tay thôi sao? Hoàng Thượng vẫn không vui, bỗng lại nghe Hoàng Hậu nói: “Hoàng Thượng bớt giận, chuyện này cũng nên thông cảm cho hắn, dù sao. . . . . .” Nàng nói xong, ánh mắt nhìn ta có vẻ sâu xa. Lòng ta kinh động, không nghĩ tới nàng lại có thể biết lấy ta ra mà nói chuyện. Quả nhiên, Hoàng Thượng nghe nàng nói như thế, càng tức giận hơn. Hắn nhìn ta, đè ép thanh âm nói: “Nếu như là bởi vì ái phi ngươi, hắn lại càng không nên. . . . . . Không nên như thế!” Tiếp theo đưa tầm mắt chuyển nơi khác, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên thấy Tiết Tùng Ninh đứng dậy, quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng bớt giận, mạt tướng cho là Lâm Vương mấy ngày gần đây quá mức vất vả, cho nên mới phải lỡ tay.” Ta sợ ngây người, lại thấy Tiết Tùng Ninh nhìn ta, nhẹ nhàng lắc đầu. Chợt giật mình, hắn là sợ Hoàng Thượng một khi ép Quân Lâm, Quân Lâm buột miệng nói ra thân phận của ta sao? Đúng rồi, hắn nhận sai Quân Lâm cũng cho rằng ta là Phượng Khinh Ca. Thật là đần, Tiết Tùng Tinh thật là đần. Hắn đứng ra như thế, không phải sẽ khiến Hoàng Hậu cùng Quân Ngạn càng thêm ‘Xác định’ hắn là người của Quân Lâm sao? Lòng khẽ run lên, như vậy Tiết Vị Ương, Tiết Vị Ương sẽ làm sao bây giờ? “Hoàng Thượng!” Ta kéo ống tay áo của hắn, miễn cưỡng cười nói: “Thôi, cũng không có chuyện gì to tát. Chỉ là do lỡ tay thôi, có đúng hay không?” Ai cũng nhìn thấy Quân Lâm là cố ý, coi như Hoàng Thượng muốn bỏ qua cho hắn, cũng không có biện pháp. Ta ra mặt cầu tình, cũng không phải vì hắn. Nhìn về phía Tiết Tùng Ninh, vẻ mặt hắn vẫn căng thẳng như cũ không có buông lỏng. Ta muốn nói cho hắn biết, không cần xen vào chuyện của ta nữa, không cần xen vào nữa. Tiết Thanh cũng không muốn huynh muội hắn bị cuốn vào trong đấu tranh hoàng tộc, ta cũng vậy, không muốn hắn vì ta mà mạo hiểm như vậy. Thấy ta cũng ra mặt vì Quân Lâm nói chuyện, cuối cùng Hoàng Thượng cũng không nói gì nữa. Ta vốn tưởng rằng Quân Lâm sẽ mượn cớ rời tiệc, nhưng không ngờ hắn vẫn tiếp tục lưu lại. Ta cố ý không nhìn hắn nữa, chỉ cùng Hoàng Thượng nâng cốc cười nói. Bọn họ, mỗi người đều có mưu đồ riêng phải đạt được, ta cũng không nên ngông cuồng mà tự đi mò. Phía dưới truyền đến tiếng cười Quân Vũ: “Thập Tam đệ hôm nay làm sao thế? Aiz, Thập ca ta lại cảm thấy vị Nhã Phi nương nương mới vào cung này đẹp như tiên trên trời, không hề kém hơn với mẫu phi ngươi!” “Nàng không xứng!” Thanh âm của hắn rất dữ tợn, khó khăn lắm mới từ trong kẽ răng nặn đi ra. Ta cảm thấy chán nản, ta không xứng sao? Vậy sao, hắn lại không dứt khoát ở trước mặt Hoàng Thượng vạch trần thân phận của ta chứ?