Đó là một buổi tối tuyệt vời. Nhiệt độ bên ngoài là mười bảy độ C, trời đầy sao, một làn gió nhẹ mơn man trên mặt hồ. Jean Stevens, người bạn đồng thời là người hàng xóm của Meg Cassidy mở hết các cửa ra vào và cửa sổ ra. Đây không phải là buổi tối thích hợp với việc ngồi ru rú trong nhà và bật máy điều hoà lên. Họ đã được ban cho một mùa thu với đầy những bất ngờ. Không ai biết nó sẽ kéo dài bao lâu và Jean Stevens cố tận hưởng hết không khí cuối mùa trước khi quay về Chicago để bước vào một mùa đông dài vô tận. Bỏ đầy cốc những viên đá hình chiếc thuyền buồm, cô rót cho mình một cốc Vốt-ka khác. Lúc quay người bước ra ngoài hiên, cô giật mình sợ chết khiếp. Trước khi cô kịp hét lên, kẻ đứng trước mặt cô đã đặt tay lên miệng cô. Cẩn thận để cô không kêu lên được tiếng nào, người đàn ông tắt hết đèn và đặt cô lên một chiếc ghế ở bàn ăn. “Anh đang làm cái quái gì thế?” cô hỏi khi Harvath bỏ tay ra khỏi miệng cô và để cô ngồi xuống. “Anh làm em suýt đau tim”. “Ngạc nhiên chứ?” Harvath vừa trả lời vừa kéo ghế ngồi xuống. “Đúng là rất ngạc nhiên. Anh làm gì ở đây thế? Meg bảo với em là không hề viết thư trả lời. Cô ấy không biết anh có tới hay không. Thật tệ khi anh không trả lời, đặc biệt là với lời mời của một người quan trọng như Meg. Chỉ vì hai người không hiểu nhau thì cũng không phải là lí do để bất lịch sự như thế. Từ từ…”, cô chợt dừng lại “Người đàn ông lịch thiệp đâu rồi?! Lại ôm hôn em một cái nào”. Harvath đứng lên và ôm lấy cô. Jean vẫn chẳng thay đổi. Meg tự coi hai người bọn họ là Auntie Mame và Lily Pulitzer. Cô ấy là một người nhiệt tình, đáng yêu. Đó chính là lí do cô ấy và Meg thân nhau đến vậy. Ai biết Jean Stevens thì cũng đều yêu mến cô. “Vậy anh tới để thuyết phục Meg bỏ rơi anh chàng ngu ngốc cô ấy sắp lấy và bỏ trốn cùng anh?” “Todd không tồi chút nào đâu, Jean ạ” Harvath trả lời. “Anh ta không có ở đây đâu” Stevevs vừa nói vừa lấy cho Harvath một cốc rượu. “Anh ta hấp dẫn, thích kiểm soát, độc đoán”. “Và anh ta cũng là người Meg đã chọn để chung sống suốt đời”, Harvath vừa khẳng định, vừa giơ tay lên vẫy Jean lại phía quầy bar. “Vậy không phải anh tới đây để thuyết phục cô ấy kết hôn với anh”, cô nói thẳng thừng trong lúc kéo ghế ngồi. “Anh e là thế” “Tệ quá, hai người đã từng rất tốt với nhau” “Anh vừa nói rồi còn gì”, Jean đáp. Chiếc vòng tay của cô vang lên tiếng leng keng lúc cô đập tay vào đùi anh. Harvath lấy một phong bì từ trong túi ra. “Anh nhờ em đưa cái này cho cô ấy”. Jean Stevens nhíu mày trái một cách tinh quái “Em có cảm giác một dán pháo hoa rực trời sắp nổ tung”. Với chiếc điện thoại không dây phía sau lưng, cô nói thêm “Sao không gọi cho cô ấy luôn nhỉ? Em chắc chắn cô ấy đang chải tóc, nhưng chắc cũng phải mất một hay hai phút thì mới xuống chào anh được. Gặp được anh, có thể cô ấy sẽ lấy lại được cảm giác. Harvath đưa tay lên cầm chiếc điện thoại đặt xuống bàn “Chuyện này phức tạp lắm”. “Trên đời chẳng có chuyện gì là không phức tạp. Em sẽ pha nước và hai người nói chuyện. Em không nhất thiết phải ngồi đây. Em sẽ đi dạo nếu anh muốn. Sẽ tốt hơn nếu để hai người một mình”. Harvath không thể nhịn được cười. Anh chưa từng gặp ai tốt như Jean. “Phức tạp lắm, Jean . Về mặt nghề nghiệp ấy, chứ không phải chuyện cá nhân đâu. Lẽ ra anh không nên đến đây”. “Nếu anh lo về Todd…” Lần này đến lượt Harvath cười. “Không, anh không lo về Todd, hãy tin anh”. “Chuyện nghiêm trọng à?” Cô hỏi với cái nháy mắt bí ẩn. “Đại loại thế. Nghe này, không được để ai biết anh đang ở đây. Meg chưa biết đâu và chuyện này phải giữ kín. Anh tin em được không?” “Không ai giữ kín chuyện bằng em đâu. Miệng em bị dán rồi”. Cô nhận chiếc phong bì. “Coi như xong. Thế anh có ăn gì không?” “Anh rất tiếc” Harvath đứng dậy “Anh không ở lại được”. “Vì chúng ta vẫn là người tự do, em hẹn anh đi ăn tối mai được chứ? Sẽ hay lắm đây. Chúng ta sẽ gặp nhau ở bến tàu lúc năm giờ ba mươi, lên tàu uống cốc tai, sau đó dong thuyền tới câu lạc bộ ăn tối”. “Anh lại phải nói không rồi” Harvath lắc đầu đáp. Jean nhìn anh chằm chằm “Em hỏi anh một câu được không?” Harvath đã đánh cược may mắn của mình bằng cách lọt vào trong biệt thự của Meg và qua mặt đội mật vụ có nhiệm vụ bảo vệ cô. “Được”, anh nhường bước, “Mọi câu hỏi” “Anh có hạnh phúc không? Ý em là hạnh phúc thật sự ấy”. Câu hỏi mang phong cách của một Jean Stevens, nhưng vẫn làm anh khá bất ngờ “Ý em là sao?” “Theo anh ý em là gì? Chỉ là một câu hỏi đơn giản. Anh có hạnh phúc không?” “Còn tuỳ xem em định nghĩa thế nào là hạnh phúc” Harvath lo lắng về việc rời khỏi đây và cũng không thoải mái cho lắm trước khả năng đọc được suy nghĩ của người khác một cách kì lạ của người phụ nữ đang đứng trước mặt anh. “Hạnh phúc với ba điều. Có cái gì đó để làm. Có cái gì đó để yêu thương. Và cái gì đó để mong đợi”. Cô không nói gì thêm nữa. Lúc đưa ra câu hỏi, cô quan sát anh. Anh và Meg đã rất tốt với nhau. Harvath là một người tuyệt vời, anh khiến Jean nhớ tới chồng cô, mạnh mẽ, đẹp trai và đặc biệt tốt với những người anh quan tâm. Thật đáng tiếc khi chuyện giữa anh và Meg không thành công. Harvath đứng đó vài giây, sự im lặng khó chịu dâng lên trong họ. Cuối cùng, anh cúi người, hôn vào má cô. “Cám ơn em đã giúp anh chuyển lời nhắn đến Meg”, anh nói rồi bước đi.