Buổi sáng điều đầu tiên Quỳnh làm đó chính là xem xem Kha đang ở đâu, tối hôm qua cô thức hơi muộn cho để làm xong công việc cho nên sáng cô cũng không dậy sớm nổi, lúc cô tỉnh dậy đã là chín giờ mấy gần mười giờ. Nhân viên trực cam nói với cô là Kha đi ăn sáng rồi, đang ở bãi biển choi. Vậy nên Quỳnh đi kiếm, cô đi một dọc quanh bãi biển để kiếm thử xem chị đang ngồi ở đâu, tìm mãi cũng thấy chị đang nằm dài ở một chiếc ghế tắm nắng. Nói là tắm nắng nhưng trên đầu chị đã có dù lớn che rồi cho nên chủ yếu là nằm đó đón gió biển mà thôi, cô biết một diễn viên như chị thì việc để da mình tối đi không phải lợi thế. Nhưng chị không nằm đó một mình, Kyoko đang ngồi kế bên ghế của chị, hai người nói gì đó rất vui vẻ, đôi khi Kyoko sẽ bật cười rất khoa trương. Nhìn hai người thân mật như vậy, sự ghen tuông trong người Quỳnh ngày càng lớn lên, cô biết mình không có quyền ghen, nhưng đã yêu rồi, thấy người mình yêu thân mật với người khác làm sao có thể tránh được? Biết là nhìn là sẽ đau nhưng vẫn cố chấp đâm đầu vào, biết là càng tiến vào cuộc sống của chị càng tổn thương, vậy mà cô không ngăn nổi bản thân mình, ước muốn từng bước từng bước bước vào cuộc sống của chị. Ước muốn quay về quãng thời gian ấm áp trước đây, yêu thương chị bù lại cho tình cảm mà chị dành cho cô. Quỳnh đứng đó rất lâu, cô có cảm giác như mình đã đứng hằng thế kỉ để ngắm nhìn họ, cho đến khi Kyoko tạm biệt chị để làm gì đó cô mới nhìn đồng hồ, đã là mười giờ hơn rồi. Hít một hơi thật sâu làm đầy lồng ngực thấp thỏm của mình, Quỳnh bước lại gần chỗ chị, ngồi vào chiếc ghế còn trống bên trái chị. Cô biết nhất định chị thấy cô sau lớp kính mắt màu đen kia, nhưng không đợi chị hỏi trước, tự cô mở đầu câu chuyện bằng một lời vu vơ. "Trời hôm nay đẹp nhỉ?" Kha hơi cười, nụ cười nhàn nhạt này là thứ cô chưa bao giờ nghe thấy khi hai người bắt đầu tìm hiểu cho đến khi yêu đương. "Ừm." "Sau hôm nay chị có lịch trình gì không?" "Đương nhiên là có." Đang lúc Quỳnh không biết nói gì tiếp theo thì chị ấy cởi mắt kính ra để lên bàn bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô bằng sự suy tư, giống như muốn từ mặt cô để đoán ra nội tâm của cô lúc này. "Còn em thì sao? Bao giờ em cưới? Chị nghe hai người đính hôn đã lâu rồi..." Vì chị là diễn viên cho nên cô cũng không đoán được đâu mới là cảm xúc thật của chị, lúc này chị vẫn cười, nụ cười lúc này trông rất hòa đồng và có vẻ như không hề để tâm gì đến cô. Giống như một câu hỏi dành cho một người bạn cũ, qua loa chứ chẳng có ý nghĩa gì. "Em không cưới ai cả, hủy hôn rồi." "À..." Chữ à của chị kéo dài, có vẻ rất đáng tiếc nên chậc lưỡi một cái. "Em nghĩ Kyoko sẽ đối xử tốt với chị, em xin lỗi vì những điều em đã làm trước đây, nhưng em cũng mong chị không vì vậy mà không tin vào tình yêu nữa..." Quỳnh nhìn vào đôi mắt Kha, nói ra những lời trái với lương tâm của mình. "Chị là người tốt đúng không?" Cô gật đầu, đúng vậy, chị là người tốt nhất thế gian này. "Người tốt như chị còn bị cắm sừng hai ba lần, tin vào tình yêu...!không bằng tin rằng một ngày em có thể làm chủ tịch nước còn hơn." Đúng lúc này thì Kyoko cầm theo hai trái dừa quay trở về chỗ, cô vội vàng đứng dậy trả chỗ cho cô ấy nhưng cô ấy liên tục bảo không cần, không cần, cô ấy ngồi ở chỗ Kha cũng được. Mà Kha cũng nói: "Em thích thì ngồi đi, Kyoko ngồi với chị cũng được." Vậy nên Quỳnh ngồi chỗ của Kyoko. Lúc này đây Quỳnh mới có cơ hội được quan sát Kyoko một cách thật nhất, mấy ngày hôm trước có tiếp xúc cũng chỉ là tiếp xúc trong công việc, nói thẳng ra cũng chẳng biết được Kyoko tính tình ra sao, như thế nào. Vì ngồi im lặng quan sát cho nên Quỳnh thấy Kyoko rất dễ tính, còn có cảm giác bạn ấy rất cưng chiều chị Kha, cô ngẫm nghĩ lại một lúc thì thấy cũng phải, ngày xưa Trường cũng cưng chị ấy như trứng mỏng...!Chỉ duy có cô, lúc nào cũng làm khó làm dễ chị, biết chị yêu mình nên được đà lấn tới, mà chị càng nhường nhịn cô cô càng thấy đó là chuyện chị nên làm. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật sự có lỗi với chị. "Chị chọc em hoài nha, em không phát âm được chữ đó thật." Tiếng nói của Kyoko cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, ngước mắt lên nhìn họ thì thấy họ cười giỡn rất vui, cô có cảm giác như mình quay ngược lại những năm trước đây, khi cô cầm theo một cái chăn qua phòng trang điểm của chị, thấy chị cũng vui vẻ như bây giờ, cười nói với các bạn nhân viên của mình. Cô từng khiến cho gương mặt ấy nở nụ cười hạnh phúc, cũng từng khiến cho gương mặt ấy rơi những giọt nước mắt đau khổ, thấy chị đau khổ rồi vùng vẫy tìm lại cho mình một niềm vui khác, bây giờ cô bước vào cuộc sống của chị có phải quá khốn nạn với chị rồi không? Hay cô nên lùi bước lại về phía sau của chị, lặng lẽ cảm nhận sự hạnh phúc của chị, sự an yên mà đáng lẽ chị nên có nếu không có cô xuất hiện, Cô cũng không biết bản thân mình nên làm gì nữa. Tiếng cười nói vang lên, rồi tiếng cười của chị vang lên giòn giã, Kyoko liên tục cù vào hông chị khiến chị bật cười khanh khách. Cô đứng lên đi lại chỗ chị, dùng tay che lại phần hông của chị trước sự ngỡ ngàng của Kyoko. "Đừng làm vậy, làm vậy tối chị ấy bị đau bụng." Quỳnh giải thích. Trông thì trông chị vui thế thôi, nhưng mà thật ra chị không hề thích cảm giác đó, có một lần chị nói với cô như thế. Kyoko xin lỗi chị vì mình không biết điều này, chị thì lau nước mắt trên mi mình, trả lời: "Có sao đâu." "À, cho em vé cuối tháng này em đi coi chị múa với, được không chị Kha xinh đẹp." Thật ra Quỳnh cũng có xem tin tức và thấy cuối tháng này chị Kha có một buổi biểu diễn, tuy chỉ làm nền cho em út thôi nhưng mà rất đáng để đi xem. Quỳnh cũng đang chờ được săn vé nhưng vé chưa được mở bán, phải tuần sau mới bắt đầu có bán vé. "Tự mua đi, ủng hộ cho bé Tuyết." Chị từ chối Kyoko, nhưng Quỳnh mặt cũng rất dày, vậy nên cô không ngại nói: "Em một vé với ạ." Chị ngước mắt lên nhìn cô, môi hơi mấp máy muốn nói gì nhưng lại thôi, chưa cho chị có cơ hội từ chối cô đã phủi đít đi mất, chị cho thì cho không cho cũng cho. Ấy vậy mà mấy hôm sau chị có tặng cho cô vé thật, gửi sang mail của cô bằng email riêng của chị, nhìn vị trí ngồi trên vé cũng đủ biết ghế này là ghế có view đẹp nhất. Cô suиɠ sướиɠ cả một ngày trời, gặp ai cũng cười nói, đôi khi còn khoe rằng sắp tới mình về lại Sài Gòn rồi. Trong một tuần cô thu xếp lại những chuyện ở khu resort, quyết tâm lên đường về lại đất liền. Nhân viên của cô cũng rất ủng hộ chuyện cô quay về lại Sài Gòn tìm vợ, vì phàm là nhân viên có ai thích sếp lúc nào cũng ra ra vào vào trong công ty? Có người còn giúp cô khăn gói quả mướp, có người còn giúp cô cách cưa cẩm lại vợ mình, vì lúc này tâm trạng của cô vui cho nên ai nói gì cô cũng nghe. Thành ra nhân viên trêu cô sắp rơi vào rọ tới nơi rồi. .