Bé An hẹn mọi người vào chín giờ sáng ngày thứ sáu, Quỳnh sửa soạn thay đồ xong từ sớm, đến trước mười lăm phút trước giờ hẹn, không những cô mà còn các bạn khác của An cũng đến khá sớm. Trong đám bạn của An Quỳnh còn thấy chị San và chồng, vậy nên cô cười chào hỏi hai người, chị San đon đả chào lại cô trong khi chồng chị ấy chỉ không lạnh không nóng trả lời lại. Bạn bè của An vì toàn là trẻ con nên lời qua lời lại rất vui vẻ, ồn ào cả một khu bến tàu. Đúng chín giờ thì xe của nhà An tới, An xuống từ ghế phụ lái, gặp các bạn y hệt như cá gặp nước, luyên tha luyên thuyên không hết chuyện. Mà ánh mắt của Quỳnh chú ý xuống ghế sau, nơi mà người nàng yêu bước ra. Cô thấy chồng chị vòng qua cửa xe của chị, mở cửa cho chị đầy nhiệt thành, chị bước xuống xe, tháo mắt kính đen trên mắt mình ra mà cười chào mọi người, còn xin lỗi vì để mọi người chờ lâu. Chồng chị định khoát tay chị đi vào trong nhưng chị tránh đi rất khéo, nhanh chóng gia nhập đám người ồn ào nãy giờ. Cô nhìn chị, chị cũng nhìn cô, nở một nụ cười duyên rồi nhìn sang nơi khác. Quỳnh thấy như vậy thôi cũng đã quá đủ với mình. Tàu cập bến nên từ xa đã có tiếng còi inh ỏi báo hiệu, Quỳnh nhìn chồng chị Kha nói chuyện với một đám tầm năm người đàn ông khác, có vẻ như họ đến để chơi đùa với hắn cho đỡ chán. Đúng thật là ai trong gia đình chị ấy cũng có bạn riêng, ví như bé An cũng dắt theo tầm năm sáu người bạn, chồng chị thì dắt theo năm anh bạn thân, còn chị thì dắt theo San. Mọi người lũ lượt lên tàu, chiếc tàu cũng không quá lớn, sức chứa tầm ba mươi người, có thể nói là chắc chắn và sang trọng. Chị San đem lại cho cô một chiếc áo phao, bảo rằng: "Kha đưa." Trong lòng Quỳnh bỗng nhiên yêu đời hơn hẳn, kể từ ngày yêu chị đến giờ lúc thì cô buồn, lúc thì cô vui, cảm xúc cá nhân mãi không khống chế được. Chị Kha cũng mặc xong áo phao, đang đứng ở thành tàu nhìn xuống mặt biển, mà cô lại chẳng dám lại gần. Bọn trẻ con được dịp bu quanh cô hỏi chuyện, đứa thì đòi chụp hình đứa thì đòi kí tên, ai nấy đều ngưỡng mộ với An vì An có thể gặp được người nổi tiếng. Mà An nghe bạn mình ganh tị An cũng thấy phổng mũi, cứ liên tục khen Quỳnh tốt thế này thế kia, mà Quỳnh thì biết mình chẳng có gì tốt đẹp cả. Cô chính là một kẻ thứ ba không có liêm sỉ, biết gia đình người ta đang êm ấm cũng lao đầu vào ăn trộm chút tình yêu. Từ lúc lên tàu cho đến lúc xuống tàu bọn trẻ chẳng để cho cô yên lúc nào, hết hỏi này lại hỏi kia, đôi khi rảnh một chút Quỳnh đảo mắt tìm kiếm chị Kha thì thấy chị vẫn đứng chỗ ấy, đơn độc nhìn cả một vùng biển bao la. Chẳng hiểu vì sao lúc này cô lại thấy chị rất cô đơn, bóng lưng ấy dường như chỉ còn một mình, cả thế giới này cũng chỉ một mình chị gánh vác. Nhưng không phải chị có cô rồi sao? Cuộc đời từ nay về sau cô sẽ ở cùng chị, sẽ yêu và bên chị. Mọi người đến một hòn đảo mà Quỳnh cũng không biết tên gì, nhưng nơi này được khai thác rồi, xung quanh khu vực đảo là những căn bungalow cao cấp, mỗi căn đều có khu vực riêng, cây cối bao bọc xung quanh nhìn rất nịnh mắt. San đi bên cạnh cô, nhìn thấy cô đang nhìn xung quanh nên nói nhỏ: "Chỗ này thuê hết rồi, em đi với chị, chị chỉ cho em căn riêng của em." Quỳnh gật đầu, hai người rẽ sang trái, San vừa đi vừa nói luyên thuyên không ngừng: "Chỗ này thằng Trường thuê hết rồi cho nên em ở căn nào cũng được, nhưng Kha dặn chị là phải dẫn em đến căn này, vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm biển mà không bị mấy đứa nhỏ làm phiền. Đây là căn đẹp nhất rồi á." "Anh Trường có biết em ở căn này không chị?" Căn tốt nhất không phải dành cho người bỏ tiền ra sao? Cô tự tiện ở có lẽ sẽ rất vô lễ. "Em yên tâm, Kha nó kêu em ở căn này tức là nó đã sắp xếp với chồng nó ổn rồi." Sự thật là vậy, hôm chia căn bungalow Kha có nói với Trường là mình không thích ở căn sát biển như vậy, lại xa trung tâm, vậy nên Trường chiều theo ý Kha mà ở căn giữa trung tâm. Căn của Quỳnh ở đó, căn của San ở sát bên, Kha cũng không sợ chồng mình thấy nghi vấn khi Quỳnh lại ở căn tốt nhất đó. Quỳnh đi vào bên trong căn của mình, mở cửa phòng ra thì thấy tuy là nhìn nhỏ nhắn nhưng đầy đủ tiện nghi, một căn như vậy tầm hai phòng nhỏ. Cô cất đồ của mình vào tủ, để tránh cho váy áo của mình bị nhăn, sau đó thì đi tắm rồi tụ tập với mọi người ăn trưa. Sau buổi ăn trưa thì chồng chị bảo rằng mọi người có thể tụ tập đi chơi tối, bạn bè của An đi chơi sẽ có sự giám sát của nhân viên bảo vệ, vì dù sao các em ấy cũng còn nhỏ. Cả ngày cô không nghĩ gì nhiều cho đến khi đêm xuống, nghĩ đến họ là vợ chồng, nghĩ đến họ ở chung một phòng rồi phát sinh chuyện gì đó, lòng cô nặng nề hệt như bị đeo chì nặng ngàn cân. Cô mặc thêm một chiếc áo choàng rồi đi bộ xung quanh khi căn hộ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đến đúng chỗ của anh Trường và các người bạn của anh ấy đang uống bia. Núp vào một bóng cây, cô nghe tiếng họ cười đùa bàn tán rất vui vẻ, vì mỗi căn rất xa nhau cho nên cô thấy họ khá là tự tin rằng chỗ họ không ai có thể nghe thấy. "Bộ vợ chồng mày giận đến giờ chưa hết hả Trường? Yếu vậy?" Trường cười khà khà, nói một câu làm Quỳnh như muốn cấu nát thân cây mà cô đang đứng núp: "Tối nay quất một cái là hết giận ngay ấy mà, đàn bà giỏi cứng cái miệng thôi...!Đúng không?" Tiếng cười của mọi người vang lên rộn rã, càng nghe Quỳnh càng cáu, máu nóng trong người như dồn hết vào đầu. "Ủa vậy rồi có chơi không? Hôm bữa nói ngày kia có điều gái mà, vợ con đùm đề vậy tránh sao được mà chơi?" Ai đó lên tiếng hỏi. Trường vỗ ngực mình khẳng định: "Yên tâm, chơi tầm vài tiếng tao tranh thủ được! Chơi cả đám cho vui chứ chơi lẻ tẻ chán." Ngay bữa tiệc sinh nhật của con mà còn có thể điều gái, Quỳnh có nằm mơ cũng không ngờ được, cô càng đứng nghe càng nghe những điều kinh khủng hơn. Đến nỗi ngay cả chân của cô cũng bũn rũn hẳn, cô nhẹ nhàng hết sức để rời khỏi chỗ này, đi thẳng một mạch về phòng mình. Chẳng lẽ chồng chị ấy chơi gái mà trước giờ chị ấy vẫn chưa biết? Hoặc là biết rồi mà chị ấy vẫn cố chấp để gìn giữ cuộc hôn nhân này? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu khiến đầu Quỳnh như muốn nổ tung, cô chặn gối lên mặt mình, tức giận hét lên một tiếng. Ban nãy bao nhiêu câu kinh tởm cô đã nghe hết rồi, nào là chơi gái, chơi tập thể, gái sạch, gái bao nuôi, hết thảy cả đám đều là những kẻ dơ bẩn. Ngay cả anh Trường, ngay cả chồng chị San, hết thảy đều là những kẻ hám dục. Cô có nên nói cho chị Kha nghe không? Hoặc giả chị ấy đã biết trước rồi cũng nên. Quỳnh ném chiếc gối xuống đất, hình như chiếc gối va vào bàn chân của ai đó, ngước mắt lên thì thấy chị Kha nghi hoặc nhìn mình, nụ cười bên môi chị ấy chậm rãi nở rộ, má lúm đồng tiền kia như khiến cô bị trầm mê. "Ai chọc Quỳnh của chị?".