Không hái quả sâu gặm
Chương 7
Từ một trong những phòng luyện đan của phủ Thái Thượng Lão Quân truyền ra một mùi hương vô cùng hấp dẫn, đậm mà béo, vừa ngọt vừa mặn.
“Thơm quá đi” – Tiểu Đậu cảm thán, nó thở dài nhìn về phía lò luyện đan, nuốt nước miếng.
“Gà gà!” – Tiểu Á híp mắt, nó bò bằng cả tứ chi trên mặt đất, hau háu nhìn về nơi đang tỏa ra mùi thơm.
“Tam muội chân hỏa dùng để nướng gà thiên giới là hết chỗ chê!” – Tiểu Ất giơ ngón tay cái.
“Còn phải xem là tay nghề của ai nữa” – Tiểu Phì vênh mặt đắc ý.
Ta cũng gắng sức nhòm vào trong lò, hít hà mấy lần: “Tiểu Phì, ăn được chưa vậy?”
Tiểu Phì ngó vào trong lò: “Được rồi đó!” Ta nghe được vậy thì mừng húm, lập tức bắt quyết, làm phép mở cửa lò. Sau đó, Tiểu Phì dùng xẻng xúc bã thuốc cán dài lôi ra một con gà nướng có lớp da nâu vàng bóng, đang bốc khói, tỏa mùi thơm nức mũi.
“Ăn ăn!” – Tiểu Á vỗ tay.
“Khoan đã, gà còn đang nóng, cẩn thận kẻo bỏng” – Tiểu Phì túm cổ áo Tiểu Á, lôi nó lại.
Ta dùng quạt Thiết Phong phẩy một cái thật nhẹ về phía con gà nướng, gà lập tức nguội đi một chút, lúc đó ta mới bắt đầu dùng lưỡi quạt Thiết Phong để chặt thịt gà.
“Tiểu Á thích ăn thịt nạc, phần ức và chỗ lườn này cho Tiểu Á!” – ta xé ức gà cho Tiểu Á.
“Tiểu Ất thích gặm, hai cái âu cánh và hai cái chân này cho Tiểu Ất!”
“Tiểu Phì thích ăn béo, phao câu và phần trên bắp đùi cho ngươi!”
“Tiểu Đậu cũng thích ăn nạc, phần lườn và thịt còn lại giao cho ngươi!”
Đương nhiên hai cái đùi là của ta.
Phân chia xong rồi, bọn Tiểu Á đã bắt đầu ăn, ta lại vẫn cảm thấy, hình như ta đã quên cái gì đó.
Đúng rồi, còn Tiểu Thái !
Ta cúi đầu nhìn xuống hai cái đùi gà vàng óng thơm nức trong tay, sau khi đấu tranh tư tưởng dữ dội một phen mới cắn răng, quyết định đi tìm Tiểu Thái.
Trước khi rời phòng luyện đan, ta không quên quay lại dặn đám tiên đồng: “Ăn xong nhớ thu dọn đấy, nếu có ai hỏi thì phải trả lời thế nào, còn nhớ không?”
Bốn tiên đồng vừa nhai nuốt đầy mồm vừa ngẩng đầu lên, đồng thanh đáp: “Ớ ồi ão ại! ải ảo à ăn oai ướng!” (Phiên dịch viên Tiểu Nha: Nhớ rồi Lão Đại! Phải bảo là ăn khoai nướng!)
Một con gà thiên giới, nói ít thì không ít, nói nhiều cũng không nhiều, ta cũng muốn chia cho tất cả tiên đồng trong phủ lắm chứ, nhưng thực sự là không đủ thiệt mà. Đám còn lại mà biết hôm nay được ăn gà, kẻ làm Lão Đại ta đây áng chừng sẽ sống không bằng chết.
Ta gật đầu hài lòng, khép cửa đi ra ngoài, để lại đám tiên đồng ở trong phòng tiếp tục hưởng thụ ‘khoai nướng’.
Ta tới phòng của Tiểu Thái để tìm hắn nhưng không thấy hắn đâu. Ta thở dài, tiếp tục bưng hai cái đùi gà bắt đầu nguội tiếp tục đi tìm hắn.
Sau khi hỏi vài tiên đồng, cuối cùng ta cũng tìm được Tiểu Thái đang đứng ngắm cảnh bên hồ hạc tiên.
Tiểu Thái đứng quay mặt về phía hồ, tay chắp sau lưng, ráng trời hồng phủ lên làn áo vàng nhạt của hắn, vạt áo khoác dài mỏng như cánh ve và dòng tóc đen thi thoảng lay động theo gió. Ta đứng sững một chỗ, ngơ ngác ngắm hắn, không hiểu sao bỗng cảm thấy bóng lưng kia thật cô quạnh. Ta nhớ đến nụ cười ấm áp như gió xuân của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Ta đột nhiên cảm thấy, vẻ cô quạnh kia thật không hợp với hắn. Hắn.. không nên như thế.
Ta như bị thôi miên, chậm rãi bước từng bước về phía Tiểu Thái.
Hắn nghe được tiếng chân ta bước trên con đường lát sỏi, quay đầu lại nhìn ta, tay vẫn chắp sau lưng như cũ, ánh mắt đạm như nước.
Ta bước đến đứng cạnh hắn, giơ lên cái đĩa phủ khăn bên trong có hai cái đùi gà nướng: “Gà nướng tẩm mật ong đến rồi đây.”
Hắn liếc qua cái đĩa trên tay ta, sau đó nhìn ta, nở nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi ăn đi, ta không thấy đói.”
Đột nhiên ta cũng không cảm thấy thèm gà nướng nữa.
Nhưng ta che giấu suy nghĩ đó trong lòng, cười cười với hắn: “Vậy ta ăn hết cả hai nhé, ta ăn rồi ngươi đừng có hối hận đó.”
Tiểu Thái vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi, sau đó quay đầu tiếp tục ngắm cảnh hồ.
Ta cầm lấy một cái đùi, bắt đầu ăn. Tuy đùi gà đã nguội, không còn ngon và thơm như lúc mới nướng xong nhưng hương vị vẫn là hạng nhất trong các món ăn, hiện tại vào miệng ta lại chỉ thấy nhàn nhạt. Miệng ta nhai thịt gà, trong đầu lại tràn ngập bóng lưng cô đơn trong ráng chiều kia của Tiểu Thái. Không phải Tiểu Thái đang đứng bên cạnh ta đó sao, mắc mớ gì ta phải nghĩ về hắn?
Ta bực bội, cúi đầu, ra sức cắn nhai thịt gà, phát ra tiếng ‘chóp chép’ vang dội.
Tiểu Thái nghe thấy tiếng nhai nuốt của ta, quay đầu sang nhìn ta: “Thích ăn thịt gà đến vậy sao?”
Ta không trả lời hắn, tiếp tục chiến đấu với cái đùi gà trong tay.
Tiểu Thái thấy dáng vẻ ta như vậy, không nhịn được bật cười. Ta không có sức chống cự với nụ cười của hắn, chỉ biết nhìn hắn ngây ngốc, quên cả nhai, một thớ thịt trắng vẫn đang thòi ra ngoài miệng cũng không hay biết.
Hắn cười đẹp quá, thật đẹp, thật đẹp...
Tiểu Thái từ cười rạng rỡ chuyển thành mỉm cười, sau đó chậm rãi nâng ống tay áo. Khi ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng tay áo quệt qua khóe miệng ta.
“Vẫn tham ăn như thế.”
Mặt ta lập tức đỏ lên. Từ khi Tiểu Thái tới đây, số lần đỏ mặt của ta còn nhiều hơn số lần ta đỏ mặt kể từ khi được nặn ra.
Có lẽ đỏ mặt chính là một loại bệnh, chỉ cần ngươi mắc một lần, lần sau tái phát càng nhanh hơn.
Mà căn nguyên gây ra bệnh đỏ mặt cho ta, mặc dù ta không muốn thừa nhận, chính là Tiểu Thái.
Trong lúc ta còn chưa biết đối phó với hắn thế nào, ánh mắt Tiểu Thái bỗng trở nên khác lạ. Hắn cúi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng gần, gần đến nỗi ta bắt đầu cảm nhận được hơi thở có chút gấp gáp của hắn.
Ngay khi ta và hắn chỉ còn cách nhau một thớ thịt gà, Tiểu Thái bỗng chuyển động, ta mở to mắt hết cỡ, nhìn thấy môi hắn lướt qua, sau đó dừng lại trên trán ta.
Hắn áp môi lên trán ta, sau khi hít vào một hơi thật sâu mới rời khỏi.
Tiểu Thái lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với ta, hắn rũ mắt, môi mím chặt, biểu cảm trên mặt phức tạp.
Trong lúc hồn phách ta còn chưa kịp trở về, Tiểu Thái bỗng mấp máy môi, bằng các giác quan đang hoạt động bằng nửa công suất của mình, khó khăn lắm ta mới nhận ra hắn đang nói gì.
“Chờ ta.”
Sau đó, thân hình Tiểu Thái nháng lên, vụt biến mất vào không khí.
Ta mở mắt to hết cỡ, tay đang cầm đĩa thịt gà run rẩy, ‘keng’ một tiếng, chiếc đĩa và cái đùi còn lại đã lăn lóc trên mặt đất.
Ta run rẩy áp hai tay lên tim mình.
“Thùng thùng! Thùng thùng! Thùng thùng thùng!”
Ta cảm thấy ta sắp không xong.
Ta nuốt ‘ực’ số thịt gà đang nhai dở trong mồm, sau đó hơi há mồm, ngây ngốc đứng tại chỗ, trái tim trong lồng ngực dường như không còn chịu điều khiển của bản thân.
Đúng lúc đó, Tiểu Hoắc bỗng chạy tới, thần sắc hốt hoảng, nó vừa chạy vừa la: “Lão Đại, không xong rồi, có chuyện lớn rồi!”
Tiếng la của Tiểu Hoắc đã kéo hồn phách của ta trở về, ta lắc đầu cho tỉnh táo, hỏi lại hắn: “Có chuyện gì?”
“Lão Đại, không xong rồi, Ngọc Đế cho gọi đích danh ngươi đến Thiên điện, Lão Quân cũng đang ở đó!”
Tiêu hóa thông tin xong, hai đầu gối ta bắt đầu nhũn ra.
Lần này có lẽ ta xong thật rồi!
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
84 chương
2 chương
46 chương
461 chương
126 chương