Không Gian Truyền Thừa
Chương 31 : Ba cửa ải
“Khụ khụ, được rồi, bây giờ chúng ta nói vào chuyện chính.” Lão tổ tiên Phạm gia chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc nói.
Ngô lão: “Không gian này vào thì dễ, ra thì khó. Mỗi năm chỉ mở một lần, mỗi lần chỉ có 10 người được phép bước vào. Nếu người nào thông qua ba cửa ải, sẽ nhận được những bảo vật vô giá, được trở về không gian mình đang sống. Ngược lại, người không vượt qua được có khả năng sẽ chết ở nơi này.”
Lão tổ tiên Trịnh gia có chút ái náy nói: “Chúng ta biết bước vào không gian này rất mạo hiểm, nhưng nếu để các con bên ngoài chiến đấu với con Zombie kia, chưa chắc các con đã giành phần thắng, nên đã cưỡng chế mang mọi người vào đây. Là sinh hay là tử, phải phụ thuộc vào bản thân các con rồi.”
Màn gặp mặt này đã kéo dài quá lâu, lão tổ tiên Phạm gia phất tay một cái, 10 người đều biến mất, bắt đầu thử thách. Không có giải thích gì thêm.
“Mấy bạn già à, các ông đi lĩnh phạt đi, tôi sẽ trông chừng bọn nhỏ thật tốt.” Lão tổ tiên Phạm gia tuy tỏ ra đồng tình, thực chất là trong lòng trộm vui vẻ. Hừ hừ, các người cứ khinh thường tôi không thông minh, giờ thì chỉ có kẻ “không được thông minh” này là không bị phạt thôi. Trước khi đi bốn người không cam lòng, liếc xéo kẻ nào đó.
...
Như Ý chậm rãi mở mắt, thích ứng với ánh sáng chói mắt. Chẳng biết vì sao mình lại đến nơi này. Thử thách? Đây chắc hẳn là thử thách đầu tiên đi.
Như Ý xem xét xung quanh, nơi cô đến là một căn nhà nhỏ, có một chiếc giường lớn, phòng bếp cũng đặt gần đó, căn nhà mang phong cách cổ xưa, tuy đơn sơ nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Bên dưới căn nhà có một tầng hầm chứa băng lạnh, bên trong hầm băng có khá nhiều thức ăn được bảo quản. Phía sau nhà có một nhà kho, chứa củi, dụng cụ làm nông, còn có rất nhiều hạt giống cùng sách hướng dẫn trồng trọt. Ngoài ra còn có một ổ gà, 10 con gà mái và 2 con gà trống.
Trước nhà là một cái sân lớn, trong sân không có bất kỳ cây cỏ gì. Như Ý đi một vòng quanh sân, nhưng muốn rời khỏi đây là chuyện không thể nào. Như Ý đoán, rất có thể ở đây đã được giăng kết giới, lão tổ tiên chẳng phải người tu tiên sao, trong truyện đều viết người tu tiên có thể dùng kết giới mà.
Sau khi cẩn thận xem xét, Như Ý vẫn không đoán ra thử thách là gì. Nơi này tuy có đầy đủ mọi thứ, đảm bảo cho cô sống một thời gian, nhưng miệng ăn núi lở, về lâu dài thức ăn sẽ hết. Cho nên những thứ trong nhà kho là để cô tự mình gieo trồng. Chẳng lẽ thử thách là trồng trọt? Như Ý biết mình không thông minh, chỉ có thể suy nghĩ được như thế. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
Lúc này Như Ý cảm thấy hơi đói, liền vào bếp làm thức ăn. Vất vả cả buổi mới nhóm được lửa, làm ra một món xào đơn giản, ngay khi Như Ý ngồi vào bàn, một âm thanh nhỏ vang lên. Như Ý cảnh giác nhìn chung quanh, phát hiện âm thanh đến từ dưới gầm giường.
“Là ai? Mau bước ra đây?” Như Ý cố gắng hâm dọa, giờ phút này cô chỉ muốn khóc, thế nào lại bất cẩn như vậy, nếu bây giờ chui ra khỏi gầm giường là một con quái vật thì cô biết phải làm sao?
Từ từ, một cái tay, hai cái tay, cộng thêm cái đầu đen nhánh, một cậu bé tầm 4 tuổi, với khuôn mặt đầy bụi bẩn, chỉ nhìn rõ đôi mắt to, sáng ngời trên khuôn mặt. Tới đây Như Ý có chút nhẹ nhõm, là người thì tốt rồi.
Cậu bé trông có vẻ sợ sệt, Như Ý vẫy vẫy tay, nói với cậu: “Ngoan, ra đây với chị này.”
Cậu bé vẫn mở to đôi mắt đen nhìn Như Ý, đầy vẻ cảnh giác, chầm chậm bước đến gần. Tình cảm người mẹ dâng trào, Như Ý nhẹ nhàng hỏi: “Sao nhóc lại trốn ở đây? Người nhà của nhóc đâu?”
Cậu bé mím môi, lắc đầu. Như Ý hỏi thêm vài vấn đề nữa, cậu bé vẫn chỉ gật rồi lắc, hoàn toàn không lên tiếng. Lúc này Như Ý mới nhận ra: “Em...không nói được sao?”
Cậu bé gật đầu, mắt rưng rưng. Như Ý ôm cậu vào lòng, lẳng lặng lau nước mắt. Một đứa bé nhỏ như vậy, một mình ở nơi này, làm sao sống sót được?
Như Ý mang cậu nhóc đi rửa mặt sạch sẽ, hai người cùng ăn cơm, Như Ý lại dỗ cậu bé ngủ một giấc. Lúc này Như Ý mới bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn, rốt cuộc cậu bé này là một trong những thử thách, hay chỉ là sự xuất hiện ngẫu nhiên, đại loại như lỗi kỹ thuật vậy, người đặt ra thử thách đã để sót cậu bé trước mắt?
Mang theo trăm mối nghi vấn, thời gian cứ thế trôi qua. Một ngày, hai ngày, ba ngày,...một tuần,...một tháng. Như Ý và cậu bé đã sống nương tựa vào nhau suốt một tháng. Như Ý không thông minh, tuy có nhiều lần suy nghĩ, tìm cách rời khỏi, đáng tiếc đều không thành công. Vì vậy, Như Ý đành an phận, sống cuộc sống điền viên, ngày qua ngày, trồng trọt, chăn nuôi, tu luyện dị năng.
Như Ý phát hiện một chuyện khá thú vị, nơi này cho cô cảm giác rất thoải mái, mỗi ngày cô đều tập luyện dị năng đến mức gần cạn kiệt, rồi nhanh chóng ngồi thiền, tĩnh tâm, dị năng sẽ chậm rãi khôi phục. Tuy không có tiêu diệt Zombie, nhưng vì không gian này chứa linh khí, thích hợp cho người tu tiên, mà người có dị năng cũng được hưởng chút lợi ích, dị năng của Như Ý cứ thế chậm rãi tăng lên. Đáng tiếc, dị năng thì còn nhưng không gian thì hoàn toàn không mở ra được.
Tiếp tục thêm tháng thứ hai, Như Ý dần bình lặng lại. Hoa màu, vật nuôi dần phát triển, thậm chí một số ít đã có thể thu hoạch, mọi thứ càng ngày càng đầy đủ hơn. Nếu cuộc sống cứ tiếp diễn thế này, đối với Như Ý không có vấn đề gì cả, đáng tiếc, cô còn trách nhiệm, còn bạn bè, còn sự kỳ vọng của lão tổ tiên.
Rốt cuộc thử thách đầu tiên là gì?
Cậu nhóc ở cùng Như Ý cũng dần trưởng thành, đứa trẻ nho nhỏ năm nào giờ đã mập mạp, trắng trẻo, cao lên không ít. Tuy không thể nói nhưng cậu bé luôn dùng hành động thể hiện tình cảm với Như Ý, luôn làm cái đuôi lẽo đẽo theo sau, thậm chí còn giành làm việc với Như Ý khiến cô cảm động không ngớt.
Một buổi sáng của nửa năm sau, tính từ lúc Như Ý lần đầu đặt chân đến nơi này. Như thường lệ, cô bước ra sân, trước mắt là một mảnh đất trống trải, không còn bất kỳ thứ gì nữa cả. Như Ý chạy vội ra phía sau nhà, vẫn là một tình cảnh như trước sân, hoàn toàn...không còn gì. Hoa màu của cô, lương thực của cô, vật nuôi của cô, ngay cả hạt giống bên trong nhà kho cũng biến mất.
Khỏi phải nói, thức ăn dưới hầm băng tất nhiên cũng biến mất. Sau này biết phải sống thế nào đây?
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
84 chương
291 chương
33 chương
29 chương
163 chương
41 chương
112 chương