Không gian linh tuyền: điền viên y nữ

Chương 10 : Đến hiệu thuốc bán nhân sâm.

Xung quanh Thanh Sơn trấn có mười mấy cái thôn trang. Hơn nữa, phụ cận có vận tải đường thủy phát đạt, cho nên lượng người rất lớn, có mấy con phố nhộn nhịp, kinh tế đều không tệ. Bởi vì hôm nay có phiên chợ, nên có rất nhiều người ở chỗ này hối hả rộn ràng mua bán. Tần Tình Tình khi còn là cô nương cũng rất ít khi đi lên trấn trên chơi, cho nên đối với nơi này cũng không quá quen thuộc. Chủ yếu vẫn là Điền đại tẩu dẫn nàng đi khắp nơi dạo, vì nàng giới thiệu phân bố chung quanh chợ, còn dẫn nàng đi mua chút thức ăn thông thường. Nguyên nhân bởi vì có phiên chợ, nên các hộ nông gia đều mang các thổ sản vùng núi chính mình tích góp từng tí một cùng với trứng gà đem ra bán. Tần Tình Tình thấy vậy mua không ít trứng gà, trứng gà ở chỗ này giá cả tương đối rẻ, một văn tiền hai quả. Tần Tình Tình vì thế mua một hơi hai trăm quả trứng gà. Bởi vì mua nhiều, nên lão hán đem cái rổ chính mình bện đưa cho nàng. Tiện cho nàng đem số trứng gà này xách về. Dù sao rổ này cũng do nhà mình bện, cũng không mất gì, vừa vặn đem những thứ này bán đi, hắn có thể về nhà sớm hơn một chút, nghĩ vậy nên trong lòng lão bá cảm thấy rất cao hứng. Ngoại trừ trứng gà, nàng còn mua ba trăm cân bột mì, hai trăm cân bột ngô. Nơi này giá cả bột mì tương đối rẻ, năm văn tiền một cân, còn bột ngô ba văn tiền một cân. Chỉ mới mấy thứ này đã khiến Tần Tình Tình tiêu hết hai nghìn một trăm văn tiền. Cũng chính là hai lượng một đồng bạc. Hơn nữa, mua trứng gà cũng hết một trăm văn tiền, tiền tiêu thật là nhanh. Tần Tình Tình đếm đếm hơn bảy lượng bạc còn dư lại trong túi. Nghĩ tới chính mình còn muốn mua một chút vải bông, còn muốn mua một chút gia vị cùng nồi chén gáo bồn và một số đồ linh tinh khác. Số bạc này sợ là không đủ để mua đồ. Rơi vào đường cùng, nàng thở dài, xem ra nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được. Bởi vì Điền đại tẩu có chút đồ muốn mang bán, nên Tần Tình Tình cùng Điền đại tẩu tách ra. Sờ sờ đồ vật trong lòng, Tần Tình Tình cất bước hướng đến y quán lớn nhất trấn trên - Hối Xuân Đường đi tới. "Vị đại này, xin hỏi ngươi muốn mua gì? " Vừa bước vào cửa, liền có một tiểu đồng ăn mặc vải thô đầy mặt tươi cười tiến lên chào đón, cũng không vì nàng ăn mặc mộc mạc mà cho nàng xem sắc mặt. Nhưng mà cũng có một điểm không tốt, đó là bất cứ người nào nhìn thấy cách ăn mặc kiểu phụ nhân của Tần Tình Tình, đều sẽ khách khí gọi một tiếng tẩu tử. Trong khi nàng đời này mới mười sáu tuổi, mặc kệ đi tới đâu đều bị người gọi tẩu tử. Tần Tình Tình trước đã hỏi thăm qua, cho nên trực tiếp hỏi: "Ta có chút dược liệu muốn bán, không biết phải tìm vị nào? ". "Thì ra là muốn bán dược liệu, vậy ngài chờ một chút". Tiểu đồng giương giọng nói: "Cao sư phó, vị đại tẩu này muốn bán dược liệu, ngài hiện tại có rảnh không? ". "Ân. Mời nàng vào đi". Một giọng nói trầm ổn từ trong phòng truyền đến. "Tốt rồi, thỉnh ngài đi bên này". Tần Tình Tình được mời tới trong phòng, nơi này đã chồng chất không ít dược liệu, phỏng chừng đều là những người trong thôn gần đây nhân lúc họp chợ mang tới đây bán. Hồi Xuân Đường này xem như không tồi. Nghe nói Đông gia thương cảm nông dân kiếm ăn trong đất, đặc biệt phân phó phải đối với tất cả mọi người đối xử bình đẳng, nhất là những người tới trong tiệm bán thuốc. Nhất định phải nhiệt tình chào đón, nếu như đối xử ác liệt, một khi phát hiện sẽ ngay lập tức đuổi đi. Đây cũng là nguyên nhân Tần Tình Tình lựa chọn y quán này. Tiến vào trong phòng, một người thoạt nhìn râu ria hoa râm đang ngồi sau đống lớn dược liệu lẩm bẩm. Tần Tình Tình đứng đó chờ một lát, đợi tới khi hắn đem đống dược liệu xem xong mới mở miệng nói: "Tiểu phụ nhân nơi này có một cây dược liệu, muốn thỉnh ngài xem một chút". Tần Tình Tình từ trong lòng lấy ra cây nhân sâm hôm qua mình đào được trong núi. Lão nhân kia đối với Tần Tình Tình ấn tượng cũng không tệ, tuy nói thoạt nhìn ăn mặc có hơi cũ, gia cảnh không tốt, nhưng là có giáo dưỡng, biết ở một bên chờ chính mình xem xong lại mở miệng. Thái độ không kiêu không nóng, nho nhã lễ độ, vừa nhìn liền biết nhất định có tương lai rộng mở. Nhưng thời điểm nhìn thấy cây nhân sâm, tâm tư của hắn đều chạy tới trên mặt. "Đây là thứ tốt, ngươi là nơi nào tìm thấy nó?". Cao sư phó vuốt ve cây nhân sâm giống như vuốt ve tơ lụa thượng đẳng. Trong mắt đều phát ra hào quang khiến Tần Tình Tình không thể nhìn thẳng, xem ra người này thật sự rất thích dược liệu. Đối với người dụng tâm chuyên chú như vậy, Tần Tình Tình trước nay đều là tôn kính. "Tiểu phụ nhân là ngẫu nhiên trên núi phát hiện, nghĩ tới cái này khả năng rất trân quý nên mang tới cho ngài xem một chút. Trong nhà bần cùng, vừa vặn lấy ra hỗ trợ gia dụng". Cao sư phó xem xét liếc mắt nhìn Tần Tình Tình một cái. "Ân. Ngươi xem ngươi gầy thành như vậy, phỏng chừng gia cảnh trong nhà cũng không tốt. Nhưng mà cái này đối với người cũng là vật đại bổ, ngươi không tính lưu lại bồi bổ thân thể chính mình sao? Thứ này thời khắc mấu chốt còn có thể cứu mạng, ngươi bán rồi ngươi liền không hối hận?". Chưởng quầy ở phòng cách vách thời điểm nghe Cao sư phó nói có nhân sâm liền nhịn không được đi vào. Gần đây trong tiệm đang cần nhân sâm làm thuốc, hiện tại vừa lúc buồn ngủ đưa tới gối đầu, thật sự là chuyện đáng mừng. Nhưng là Cao sư phó thế nhưng lại muốn khuyên người không bán, làm hắn ở một bên thực sốt ruột, nhịn không được mở miệng nói: "Cao sư phó, ngươi không thể như vậy". Tần Tình Tình nhìn chưởng quầy trong lòng sốt ruột nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, khoé miệng khẽ cong, xem ra lần này có thể bán được giá tốt. "Lão tiên sinh ngài nói có đạo lý, ta vừa mới sinh hài tử, thân thể hao tổn không ít, không bằng chính mình tự cầm về dùng. Cho dù có núi vàng núi bạc so ra đều kém thân thể khoẻ mạnh không phải sao. Không bằng ngài giúp ta khai cho ta một bộ dược đi, vừa vặn lấy cái này về bồi bổ thân mình". "Ân. Nói rất đúng, núi vàng núi bạc so ra đều kém thân thể chính mình khoẻ mạnh". Cao sư phó cẩn thận châm chước những lời này, nhịn không được lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Hai người một bên thưởng thức lẫn nhau, chỉ khổ chưởng quầy ở một bên lo lắng suông: "Vị đại tẩu này, ngươi hãy nghe ta nói, tiểu điếm chúng ta nguyện ý ra giá cao mua gốc cây nhân sâm này,ngươi cảm thấy thế nào? Nếu không, ngươi có thể bán cho chúng ta một nửa, còn một nửa thì đem về bồi bổ thân mình cũng được". "Chưởng quỹ, ngài xũng biết, nhân sâm này ở thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, ta.... ". Tần Tình Tình cố ý biểu hiện có chút rối rắm, có chút ý động. "Ta nguyện ý ra năm mươi lượng bạc mua lại". Chưởng quỹ cắn răng, ra một cái giá cao. "Cao hơn nữa thì ta cũng không có năng lực mua. Ngươi không phải không biết, bên ngoài chiến loạn, muốn từ bên ngoài mua chút dược thật sự rất khó khăn. Ta ở đây còn có mấy người bệnh nhân đang chờ cây nhân sâm này làm thuốc. Vị đại tẩu này, nếu không ngươi xem xét một chút đem cây nhân sâm này bán cho ta. Tực ngữ nói rất đúng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp". "Được, thành giao". Tần Tình Tình thấy giá cả đã đạt tới giá cả trong lòng nàng định, liền không chút do dự đồng ý. "Thành giao? A, được rồi, thỉnh ngươi đi bên này, ta đây liền đi lấy tiền đưa cho ngươi". Chưởng quầy cũng biết mình mua với giá này hơi đắt, nhưng cầm tới trong tay luôn là tốt, hắn cao hứng đi lấy tiền cho Tần Tình Tình. Đúng lúc này, bên ngoài hiệu thuốc truyền tới một thanh âm kiêu ngạo: "Chưởng quầy, đem nhân sâm các ngươi có lấy ra, ta đều muốn". A, hỏng rồi!!! Chưởng quầy nhanh chóng đem thân mình ngăn trở cây nhân sâm, đáng tiếc đã muộn.