Sắc mặt Lý Tiểu Ngọc vàng như nến, ôm bụng đau mà mắng chửi, rõ ràng là vừa từ nhà xí đi ra. Mới sáng sớm đã bị mắng, trong lòng Bạch Lê Hoa cũng khó chịu, lên tiếng hỏi: “Ta đã làm gì chứ?” Tiết Thải ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Bọn họ tối hôm qua ôm nhà xí suốt đó.” Bên này vừa dứt lời, bên kia Lý Tiểu Ngọc lại bắt đầu: “Ngươi làm chuyện tốt mà ngươi không biết sao?” Lý Tiểu Ngọc lau nước mắt, “Ngươi có phải muốn hại chết từng người từng người Lương gia mới an tâm phải không? Lý Tiểu Ngọc càng nói càng kích động, “Hôm qua ta đã nói gì? Hôm nay xảy ra trên người hai vợ chồng ta đi? Con yêu tinh hại người! Ngươi muốn chúng ta chết, không có cửa đâu!” Giọng nàng ta vô cùng sắc nhọn, lúc này nàng ta gân cổ lên nói chuyện, mới sáng sớm nên mọi người đều từ trong nhà ló đầu ra xem. Lý Tiểu Ngọc thấy nhiều người nhìn thì càng thoải mái. “Ta Lý Tiểu Ngọc có chỗ nào có lỗi với ngươi thì nói thẳng ra đi, đừng có suốt ngày đi tính toán đường ngang ngõ tắt, người làm có trời thấy a!” Nàng lúc này vẫn luôn chửi đổng, người ngoài nghe như lọt vào trong sương mù, có người có lòng tốt đứng ra nói chuyện, “tức phụ của Lão nhị, người nói bùm bùm một đống như vậy chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói từ từ đi mọi người phân xử cho ngươi! “Nói cái gì mà nói?” Lý Tiểu Ngọc mắng, “Nam nhân của ta bây giờ còn đang ngồi xổm trong nhà xí không ra được, còn nói cái gì nữa?” Trần quả phụ đứng ở bên cạnh nói: “Ta thật không hiêu nổi, đây là ngươi vô duyên vô cớ oan uổng người sao?” “Ngươi nói tiếng người hả?” Lý Tiểu Ngọc nói, “Chúng ta đi đại tiện cả một đêm vì muốn oan uổng nàng? Ta phi!” “Tiểu Ngọc, ngươi cũng nói là người làm thì trời nhìn thấy nha, ngẩng đầu ba thước có trời thấy rõ, Bạch Lê Hoa ta làm việc không thẹn với trời, ngươi lấy lí do gì đến đây oan uổng ta?” “Hai vợ chồng chúng ta đi đại tiện cả đêm vì ăn lươn của ngươi a!” “Nhà Lão Nhị, lời này ngươi nói không đúng nha.” Trần quả phụ hướng về phía mọi người nói, “Tối hôm qua lúc chúng ta ăn cơm có rất nhiều người làm chứng nha, các ngươi không hề gắp một miếng đồ ăn nào của Lê Hoa!” Lý Tiểu Ngọc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lươn là tự mình làm, nhưng vẫn hùng hổ doạ người, “Chúng ta chính là vì ăn lươn nên tiêu chảy, nếu không phải nàng nói có thể ăn thì chúng ta sẽ làm sao? Trong lòng đã có ý định không tốt rồi.” Hơn nữa tối hôm qua làm lươn, tuy bỏ thêm rất nhiều dầu nhưng ăn vào vô cùng hôi tanh, không biết bọn họ làm cách nào mà ăn hết. Trần quả phụ cũng không phải dễ đối phó, trực tiếp chất vấn: “Nếu không thể ăn, trên bàn chúng ta có món lươn, mọi người chúng ta đều ăn sao đều không có việc gì?” Nói đến đây Bạch Lê Hoa liền hiểu rõ, hơn phân nửa có lẽ là đêm qua lúc bọn họ làm lươn không cẩn thận cắt qua túi mật nên bị viêm dạ dày. Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Lươn này quan trọng nhất chính là rửa sạch, nhất định phải nhanh chóng lấy túi mật ra, không được để mật dính lên thịt, bởi vì gan và túi mật của lươn dùng để tạo máu và giải độc, nên trong đó đầy chất độc, có phải làm hỏng rồi không? Ngươi là muốn ăn vụng mà không thành, tự lấy đâ đập chân mình!” “Sao ngươi không nói sớm?” Lương Nhị Lang ôm bụng từ nhà xí ra, “Nhưng bây giờ chúng ta bị như vậy thì ngươi chung quy cũng phải chịu trách nhiệm!” Bọn họ đã đi đại tiện cả một đêm, bây giờ cứ tiếp tục đi như vậy thì sẽ mất mạng a. Nhưng mấu chốt là bọn họ còn không có tiền đi xem đại phu. Cho nên mặc kệ thế nào cũng phải để làm đại phòng lấy bạc ra.