Rơm có thể làm thức ăn cho bò, có thể giữ ấm mầm rau cải, cũng có thể đặt trên nóc nhà để che mưa chắn gió, có rất nhiều chỗ dùng..
Đập thóc xong, mọi người liền bó thân lúa thành bó rồi cạo nhánh cây trên thân lúa.
Khi nào cần dùng thì cứ trực tiếp lôi một bó.
Lúc này, Bạch Lê Hoa đi “Kho rơm lúa” lấy.
Lúc trở về, đúng lúc thấy Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử bận rộn ở ngoài ruộng.
Cát Lại Tử sức lớn nên phụ trách móc bùn trong ruộng nước đem lên chỗ đất trống khô ráo, Trương Cẩu Tử yếu hơn, nên phụ trách đem bùn bỏ vào lưới gỗ, rồi dùng cân dẫm đạp cho bùn chảy đầy vào toàn bộ lưới, sau đó dùng tay vuốt thẳng mặt bùn, lại chậm rãi dùng tay điều khiển nhấc lưới gỗ lên, mãi đến khi đất khô rời lưới gỗ ra, thì hoàn thành gạch đất hình hộp chữ nhật.
Thấy Bạch Lê Hoa có hứng thú, Trương Nhị Cẩu càng thêm ra sức, vừa dẫm bùn, bừa nhìn Cát Lại Tử khiêu khích, toàn bộ động tác đều như muốn nói: “Ta là nam nhân”.
Rõ ràng là hắn canh cánh trong lòng cái câu “Đàn bà con nít kêu chít chít” mà Cát Lại Tử đã nói.
Bạch Lê Hoa nhìn bọn họ cãi nhau, tìm ốc nước ngọt và vỏ sò, dùng cục đá đập vỡ, bỏ vào lưỡi câu rồi quăng lưới câu vào động lươn bên cạnh.
Trong lúc chờ thì nàng cầm cuốc đào rạch nước cho đất trồng rau.
Vào mùa hè, thời điểm nhiều mưa, không có rãnh thoát nước, rau củ dễ bị ngập nước, nhẹ thì thu hoạch không tốt, nặng thì rau củ sẽ úng nước, trước đây Lương gia không để ý chuyện này, nên lúc này vẫn còn rất nhiều thứ phải làm.
Nàng vừa làm vừa tính toán, muốn xây một gian phòng ở, đại khái cần năm sáu trăm khối gạch đất, hai người làm không ngừng cũng phải bốn năm ngày.
Đều là việc tốn sức, hơn nữa hai người đều thành tâm tới hỗ trợ, không chút lười biếng, nếu trả 50 văn tiền một ngày cũng ổn.
Làm được một chút, Bạch Lê Hoa đem thùng gỗ ra ruộng nước bên cạnh để thu lưới câu. Vừa kéo lên thì thấy bên trong có ba con lươn lớn, hai con cá chạch nhỏ.
Nhiều như vậy làm cho nàng thật vui sướng.
Bạch Lê Hoa kéo lưới đổ đồ vào trong thùng gỗ rồi cất lưới câu đi.
Vì ở ngay bên cạnh, bọn Trương Cẩu Tử nhìn, tò mò hỏi: “Béo Nha, ngươi bắt con rắn nhỏ đó làm gì vậy?”
Bạch Lê Hoa nói, “Tối nay ngươi sẽ biết.”
Trương Cẩu Tử không thuận theo, “Ngươi nhìn ta này, áo ướt đẫm rồi, ta ra sức lớn như vậy giúp ngươi làm việc mà ngay cả cái này ngươi cũng không nói cho ta.”
Không chỉ có Trương Cẩu Tử, trên người Cát Lại Tử cũng ướt đẫm.
“Nói đến đây….” Bạch Lê Hoa cảm thấy băn khoăn, liền nói: “Cát đại ca, Cẩu Tử, tiền công ta cho các ngươi 60 văn tiền một ngày nhé?”
Giá này cao hơn một chút so với suy nghĩ của nàng, thậm chí còn cao hơn so với làm công nhật trong thị trấn.
Trương Cẩu Tử hoảng sợ, hét lên: “Ngươi cho tiền cái gì! Ta đâu có phải làm cho ngươi vì kiếm tiền đâu.”
Nhà Trương Cẩu Tử sống không tốt, nhưng hắn biết Lương gia càng song không tốt, còn nữa, chính mình tự nguyện tới hỗ trợ, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện thì giữ lời, làm sao có thể lấy tiền của nàng?
Còn Cát Lại Tử, nhà bọn họ đã tốt rồi lại càng không muốn.
Hắn nói, “Ngươi đừng cho là ta không duyên không cớ giúp ngươi làm việc, ta chính là thèm lòng heo mà ngươi nói đã lâu, chúng ta làm việc, ngươi nấu cơm cho chúng ta đi!”
Hắn nói như vậy đơn giản là vì để cho Bạch Lê Hoa khỏi áy náy, hơn nữa, lòng heo cũng không phỉa món ăn hiếm lạ gì, cũng không tốn nhiều bạc.
Truyện khác cùng thể loại
363 chương
92 chương
41 chương
39 chương
13 chương