Trong lúc mọi người không chú ý, Bạch Lê Hoa xách tai Tiết Thải đi về, động tác thô bạo dã man.
Dọc theo đường đi, tiểu Tiết Thải tuy rằng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng không dám phản kháng.
Nhưng tuy là lúc đầu có chút giận, nhưng sau khi mạnh bạo xách lỗ tai đi một đoạn đường, nàng nhớ đến chân hắn bị thương, lại đau lòng.
Bạch Lê Hoa buông lỗ tai Tiết Thải ra, nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn hắn càng lúc càng chôn đầu xuống.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi, “Đệ biết sai chưa?”
“Sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
Tiết Thải suy nghĩ một chút, thử thăm dò trả lời, “Đệ không nên chạy ra ngoài chơi.”
“Có còn cần đôi chân của đệ hay không? Đệ đi xuống như vây, miệng vết thương sưng mủ nhiễm trùng, tới lúc đó phải chặt hết cái chân của đệ, tới lúc đó đệ dùng tay chống để đi ha!”
Tiết Thải mở to mắt, kinh hoảng nói: “Đệ không dám nữa!”
Bạch Lê Hoa vừa lòng ngồi xổm xuống, ý bảo hắn leo lên.
Tiết Thải ngoan ngoãn nằm ở trên lưng, mặt dán vào áo nàng, khóe cong lên ý cười nhợt nhạt.
Nữ nhân này thật đúng là đánh lừa hài tử, rõ ràng không có thương tổn đến xương cốt, thịt thối rữa cũng đã bắt đầu héo rút, kéo một lớp vảy nhạt nhạt, chỉ cần hai ngày vảy sẽ dày lên, bên trong mọc ra thịt mới, làm sao sinh mủ được.
Chỉ có điều có người yêu thương thật tốt.
Bên kia.
Mặc Nhiễm nhìn chủ tử nhà mình đi phía trước, dựa vào kinh nghiệm sau khi đã đi theo bên người hắn nhiều năm như vậy, hắn mơ hồ cảm thấy tâm tình của chủ tử không tồi.
Tuy không hiểu rõ nhưng cũng không dám lỗ mãng.
Thình lình, người nọ mở miệng, “Mặc Nhiễm, ngươi thấy thế nào?”
“Thuộc hạ cho rằng……” Hắn phỏng đoán, “Thôn phụ kia có điểm kì lạ.”
“Hửm?” lên một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
Mặc Nhiễm nhíu mày, “Cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra kì lạ chỗ nào.”
“Ngươi a.” Người nọ cười, giọng trong như nước trong khe suối, “Còn cần phải tôi luyện lại nhiều.”
“Vâng.”
Mặc Nhiễm thật không hiểu, chủ tử luôn luôn chỉ thích mỹ nhân, tại sao lại có cái nhìn khác với thôn phụ này, cũng không hiểu chủ tử thấy tiểu hài nhi kia có huyền cơ gì mà lại kêu hắn đến gần.
“Chủ tử, bọn họ, người có……?”
“Nếu người ta đã không muốn đi theo chúng ta thì cũng không thể ép buộc, chúng ta đi theo bọn họ thôi.”
Vốn dĩ hắn thấy tiểu hài nhi chơi thật vui, nghĩ đến thư do bồ câu đưa đến có nói người nọ phát hiện con hổ mình tỉ mỉ chăn nuôi không về, sau khi phái người tuần tra thì biết được hổ đã chết nên nổi trận lôi đình, hắn cảm thấy vô cùng thú vị.
Đúng lúc lại gặp đứa trẻ tập luyện thủ pháp này.
Tự nhiên nổi lên chút tâm tư muốn trêu đùa, đáng tiếc bị ăn bế môn canh (bị từ chối, ngăn chặn không cho vào nhà).
Không nghĩ tới, thôn Chu Tiên nho nhỏ này, lại có thể khiến hắn không nỡ đi.
Nhìn đám mây trên trời, Hiên Viên Văn Hoán thích ý nheo mắt, lười biếng phân phó, “Đi điều tra chi tiết của người này.”
“Vâng!”
“Đi thôi, chúng ta đi lên thăm huyện lệnh nào.”
Nghe được mệnh lệnh, Mặc Nhiễm vận khí đan điền, vận khinh công, một tay ôm eo Hiên Viên Văn Hoán, thả người nhảy, trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, vô cùng quỷ mị.
Mà Cát Lại Tử, lúc này vẫn cứ thở dài ở trong đám người, đáng tiếc Lương gia lại vuột mất cơ hội tốt như vậy.
Có người cảm thấy kỳ quái, vừa lúc cũng có người thấy hắn trở về cùng với Bạch Lê Hoa lúc giữa trưa, liền trêu ghẹo nói, “Ngươi coi trọng Béo Nha kia sao?”
Cát Lại Tử trực tiếp thề thốt, bắt đầu thao thao bất tuyệt phổ cập khoa học người nhà ác độc kia của Béo Nha.
Nghe xong chuyện, các hương thân đều líu lưỡi, vô cùng căm phẫn.
Truyện khác cùng thể loại
363 chương
92 chương
41 chương
39 chương
13 chương