Tâm tư Bạch Lê Hoa càng nặng nề hơn.
Lý Tiểu Ngọc ngồi một chỗ khóc thút tha thút thít, lấy ống tay áo quẹt nước mắt, “Vậy phải làm sao bây giờ a! Cha, ngươi ngàn vạn không thể xảy ra chuyện a.”
Lương Đại Nương nấu một chén canh gừng cho Lương lão cha uống, cầu nguyện có thể xua đuổi khí lạnh, không bị bệnh gì.
Chung quanh áp lực đáng sợ, Bạch Lê Hoa nhìn chân Lương lão cha nói: “Ta đi tìm gọi Trình đại phu, xem hắn có thể đến khám bệnh tại nhà không.”
Trình đại phu là người duy nhất trong thôn này biết y thuật, chỉ là hắn tính tình cổ quái, vào buổi tối thì dù cho trời sập xuống, cũng không thể ngăn cản hắn nghỉ ngơi.
Lâu dần, mọi người cũng quen không quấy rầy hắn vào buổi tối.
Nhưng bây giờ……
Lương Nhị Lang nhìn lão cha mình ở trên giường hơi thở thoi thóp, đâu có lo lắng nhiều như vậy, liền cất bước chạy ra cửa: “Ta đây liền đi tìm Trình đại phu, hắn nhất định có biện pháp……”
Lý Tiểu Ngọc lập tức ngừng khóc, lúc mọi người còn chưa nghe rõ Lương Nhị Lang nói, liền tay mắt lanh lẹ kéo cổ áo Lương Nhị Lang, “Chàng chạy nhanh quá nhỉ, chúng ta đâu có bạc.”
Lương Nhị Lang liền giống như gà trống thua trận, nháy mắt không có khí thế, chỉ có thể giương mắt nhìn, “Ta đây cũng không thể nhìn cha chết a!”
Năm đó, Lương lão cha chính là vì sau khi bị thương không có bạc, không được kịp thời trị liệu mới bị què, lần này lại tổn thương đễn chân lần nữa, còn ngồi trong nước bẩn không biết bao lâu, lỡ như ông có gì không hay xảy ra……
Lý Tiểu Ngọc ầm ĩ lên “Chàng nói cái gì, chẳng lẽ ta muốn nhìn cha chết sao? Chàng nghĩ cha té xuống nước là do ta hại sao?”
Lương Nhị Lang lắp bắp, tức muốn hộc máu, dứt khoát nói không lựa lời: “Vậy, không phải nàng đi! Nếu không phải nàng đem bạc đưa cho con ma bài bạc đại ca của nàng, không phải hôm nay chúng ta đã có bạc đi y quán sao?”
Lý Tiểu Ngọc sửng sốt, thậm chí quên mất khóc nháo.
Nhưng mà này chỉ là im lặng trước cơn bão, chờ nàng chậm chạp hồi thần lại, Bạch Lê Hoa chỉ cảm thấy lỗ tai mình muốn bể ra.
Lý Tiểu Ngọc ngồi dưới đất khóc thở hổn hển, “Nương, ngươi phân xử công bằng đi. Ta vốn dĩ là nhất thời hồ đồ, mượn của hồi môn của tẩu tử, nhưng ta cũng là bị ép buộc mà? Giờ việc gì hắn cũng đổ lên người ta, ta không muốn sống nữa a.”
Lương Đại Nương bị ầm ĩ đến đau đầu, vạn phần không kiên nhẫn: “Được rồi, các ngươi đều đừng ầm ĩ nữa!”
Lúc này mới an tĩnh lại.
Bạch Lê Hoa không để ý các nàng nói gì, chỉ là thừa lúc ầm ĩ, nhìn kỹ bệnh tình thương thế của Lương lão cha, sau đó nói với Lương đại nương: “Ta đi tìm Trình đại phu hỏi một chút.”
Lương đại nương ngầm đồng ý, Lương Đại Lang cũng không có vẻ mặt gì.
Nàng thở dài, đi nhà bếp cầm một cây củi, bọc vải rách lên, ở mặt trên xối chút dầu làm thành đuốc soi.
Bên ngoài có gió, cây đuốc chập chòe, Bạch Lê Hoa thật cẩn thận che lại, sợ không chú ý bị tắt lửa.
Đường ở nông thôn, ngoại trừ đường lớn, đều là đi trên ruộng, vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đi được một người, nếu không có đuốc, thực không cách nào đi.
Bạch Lê Hoa mới vừa đi ra đường ruộng, cánh tay liền bị người mạnh mẽ kéo lấy, nàng dừng lại, xoay người, người nọ thuận thế cướp đuốc trên tay nàng, thấp giọng nói, “Ngươi về nhà đi.”
Là Lương Đại Lang.
Nàng hỏi: “Sao chàng lại ra đây?”
Ông trời, thảm rồi……
Lương Đại Lang trầm mặc một chút, “Tối quá rồi, nàng đi một mình không an toàn, ta đi là được.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Bạch Lê Hoa vội vàng xua tay, “Không cần không cần, ta đi an toàn mà.”
Trời ơi giúp ta với, nàng chuồn ra đây không phải thật sự muốn đi tìm cái tên Trình đại phu kia a!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
21 chương
51 chương
894 chương