Y thuật là đệ nhất, sau cùng mới tới nấu ăn ngon. Lúc nàng tới nơi này, nàng cũng có nhìn một chút, nơi này tuy rằng hẻo lánh, vật chất thiếu thốn, nhưng cũng may là địa linh nhân kiệt (đất thiêng có người tài), núi cao suối sâu, là nơi cực kì thích hợp cho thảo dược sinh trưởng. Nhưng mà hôm nay đi chợ mới phát hiện, nơi này cơ bản cửa hàng thảo dược bị Đồng Nhân Đường của Lâm gia cùng với Diệu Thủ Quán của Chu gia độc quyền. Y dược luôn luôn giống nhau, con đường này căn bản không thể thực hiện được. Lại nói bắn súng, ngoài súng ra, quan trọng nhất chính là đạn, nhưng mà hiện tại là thái bình thịnh thế (thời đại thái bình và thịnh vượng), nàng ở trong một tiểu sơn thôn yên bình, muốn giết người làm gì? Nếu nàng chế tạo súng lục, nói không chừng còn có thể đưa lên cho triều đình rồi làm một chức quan cai quản, nhưng mà nàng chỉ có một cây súng với mấy viên đạn thôi. Không thể thực hiện được. Cuối cùng, đó là nấu ăn ngon. Nhưng nơi này giao thông không tiện, người thường rất đi đến nơi khác ăn uống, hơn nữa gia vị lại thiếu…… Nàng là thật sự không biết nàng có thể mở cửa hàng gì nữa. “Cái kia……” Bạch Lê Hoa gọi Lương Đại Lang lại: “Bạc……” “Bạc ngươi yên tâm, của nàng chính là của nàng, ta sẽ không tùy tiện lấy dùng.” Lương Đại Lang nhìn như cười hàm hậu, rồi lại bước tiếp. Bạch Lê Hoa sửng sốt một chút, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Lương Đại Lang khi cười rộ lên. Không thể không nói, nơi này nam nhân lớn lên thật là đẹp, chưa nói tới Hà Tiểu Hổ trong trí nhớ là màu da trắng nõn, quần áo sạch sẽ, còn Lương Đại Lang trước mặt đây, mặc áo vải bố đầy những lỗ vá, cũng ngăn không được phần anh tuấn kia. Nàng lắc lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm đuổi theo: “Ý ta là, dù sao ta còn chưa nghĩ kĩ chuyện cửa hàng, bạc chàng cứ……” Lương Đại Lang lại lần nữa ngắt lời nàng, “Ta hiểu được, chúng ta Lương gia không giàu, gả cho ta là thiệt cho nàng, bất quá hiện tại nàng là người của ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, bạc của ngươi, muốn làm cái gì cũng không cần thương lượng cùng ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không động đến chúng.” Nói chuyện tình cảm, gần gũi, nói có sách mách có chứng, làm người tin phục. Bạch Lê Hoa: “……” Cái nàng muốn nói căn bản không phải là cái này mà! Quên đi, dù sao nam nhân này nghèo thì nghèo đấy, nhưng thật ra kiên cường từ trong xương tủy. Một đường cứ đi đi dừng dừng, khi hai người về đến nhà, mặt trời đã sắp lặn xuống. Từ xa liền thấy một đống người đứng trước cửa sân của Lương gia. Nếu không phải thấy Vương Thúy Lan trong đám người, còn nghĩ không biết lại có chuyện gì mà có người tới cửa tới tìm đây. Bạch Lê Hoa thấy bên cạnh Vương Thúy Lan có một thiếu niên môi hồng răng trắng đang đứng, trên mặt Vương Thúy Lan không che dấu được dáng vẻ vui mừng, không ngừng lôi kéo thiếu niên nói chuyện với người khác, còn thiếu niên vẻ mặt không kiên nhẫn, đứng ở nơi đó không ngừng trợn trắng mắt. Xem tình huống này, Lương Đại Lang thả lỏng lại, không còn đem Bạch Lê Hoa bảo vệ ở phía sau, nâng giọng hỏi đám người một câu: “Các vị chú thím tụ tập ở đây, không biết có chuyện gì vậy?” Mọi người lập tức bùng nổ vây lại. Không đợi người khác nói, Vương Thúy Lan liền lôi kéo Lương Đại Lang lải nhải: “Đại Lang a, chúng ta hôm nay là tới cảm tạ các ngươi, đã đứng ở chỗ này chờ các ngươi một ngày rồi.” Lương Đại Lang phản ứng cực nhanh, nhìn thiếu niên bên cạnh, “Hổ Tử không sao rồi?” Bên cạnh đại thúc kêu kêu gào gào mở miệng: “Đúng vậy! Đâu chỉ là không sao, Hà Tiểu Hổ nhà bọn họ từ trước đến nay là con ma ốm, ngươi xem sắc mặt kia, bây giờ nhìn tốt như vậy.” Chung quanh người sôi nổi phụ họa, không bao giờ dám nói Lê Hoa là yêu tà linh tinh nữa. Có người thậm chí còn ngay tại chỗ hô eo đau, chân không khỏe, đau nửa đầu linh tinh, muốn Bạch Lê Hoa xem cho bọn hắn. Không có biện pháp, nàng đành phải nói ra một vài toa thuốc, kêu bọn họ tự đi hiệu thuốc bốc thuốc.