Lỡ như hắn muốn trực tiếp giao Hiên Viên Thải cho tên Trịnh tướng quân để chiếm lợi thì sao?
Cũng giống như người nào đó trong kiếp trước vậy.
Tay Bạch Lê Hoa nắm chặt thành quyền, nỗ lực khống chế cảm xúc của mình nhưng vẫn không nhịn được đỏ mắt trừng Hiên Viên Văn Hoán, “Ngươi có lòng tốt như vậy sao?”
Nàng cũng không biết nói bọn họ như vậy có tuyệt tình quá không.
Mà Hiên Viên Văn Hoán bị trừng mắt thì ngẩn người.
Có thể nói rằng người nữ tử trước mắt này có một đôi mắt thật xuất sắc.
Con ngươi đào hoa, lông mi lại thật đẹp, trong mắt lúc nào cũng phảng phất một tầng sương, đôi mắt lúc này đang gắt gao trừng hắn nhưng lại có một loại phong tình khác.
Tròng mắt Hiên Viên Văn Hoán chuyển động, cười nhẹ, “Không phải ta vừa nói rồi sao? Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, có khi chúng ta lại thành người một nhà đó?”
Vẻ mặt Bạch Lê Hoa lạnh xuống.
Người này không thành thật.
Tuy Bạch Ngọc Lan có chút nhan sắc nhưng cũng chỉ đẹp so với nữ nhân cao lớn thô kệch làm việc trên đồng ruộng mà thôi. Người này cư xử đúng mực, không giống như loại người bị sắc đẹp quyến rũ. Còn nữa, với vẻ ngoài và tài lực của hắn thì có loại nữ nhân nào mà không câu được chứ?
Bạch Lê Hoa cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, lôi kéo Tiết Thải và Lương Đại Lang rời đi.
Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, thân phận người này không rõ, nếu không cần thì sẽ không động thủ.
Hơn nữa trong súng lục chỉ có mấy viên đạn đó, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không dùng tới.
Hiên Viên Văn Hoán nhìn bọn họ rời đi, lúc vừa bước đến cửa thì hắn lên tiếng: “Ta không ngờ tôn tử của y thánh tiền bối vậy mà lại tham sống sợ chết, không dám gánh trách nhiệm. Thật uổng khí một mảnh khổ tâm của hắn nhiều năm như vậy.”
Tiết Thải ngừng chân lại.
Lương Đại Lang liếc Bạch Lê Hoa, ngồi xổm xuống đặt tay lên vai Tiết Thải, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi là Tiết Thải, vốn dĩ không quen Hiên Viên Thải, hiểu không?”
Con kiến còn cố gắng mà sống tạm bợ, hắn bị ký thác một kỳ vọng quá cao như vậy sao lại không sợ chết chứ?
Tiết Thải ngốc ngốc gật gật đầu.
Thấy vậy, Hiên Viên Văn Hoán nhướng mày hỏi, “Dù cho ngươi không quan tâm chính mình, vậy ngay cả Lương gia và toàn bộ thôn Chu Tiên ngươi cũng mặc kệ sao? Chắc ngươi cũng biết Trịnh tướng quân là dạng người gì rồi.”
Hài tử kia quả nhiên lại do dự.
Bạch Lê Hoa cắn răng đi đến trước mặt Hiên Viên Văn Hoán, vươn tay phải, “Lấy đồ ra đây!”
Nếu không phải hắn nhắc nhở thì suýt nữa nàng đã quên là da hổ còn trong tay hắn thì sẽ có nguy hiểm.
Vẻ mặt Hiên Viên Văn Hoán khó hiểu, “Sao cô nương không chịu tin ta chứ?”
Lương Đại Lang trực tiếp đi ra phía sau bình phong tìm da hổ.
Hiên Viên Văn Hoán cũng không ngăn lại.
Bởi vì phía sau bình phong chỉ có một cái bàn thấp và một cái nhuyễn tháp.
Trừ cái này ra thì không còn gì khác.
Thấy Lương Đại Lang lắc đầu, Bạch Lê Hoa mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: “Cuối cùng ngươi có mục đích gì?”
“Ta cao hứng, ta vui.” Thần sắc Hiên Viên Văn Hoán vẫn nhẹ nhàng, “Các ngươi yên tâm, giao Hiên Viên Thải cho ta không lỗ chút nào đâu. Hiên Viên Văn Hoán ta nói được thì làm được.”
“Hiên Viên Văn Hoán?”
“Hiên Viên Văn Hoán!”
Hai tiếng nói đồng loạt vang lên.
Một tiếng là của Bạch Lê Hoa, bởi vì họ Hiên Viên không nhiều lắm.
Một tiếng là của Tiết Thải, từ nhỏ hắn đã nhìn thấy Hiên Viên Hồng viết tên này ở trên giấy Tuyên Thành rồi nhìn vào đó mà thở dài.
Tiết Thải ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn chăm chú bộ dáng Hiên Viên Văn Hoán, đồ đệ mà gia gia đau lòng nhất lại cao lớn như vậy sao?
“Ai da, lỡ lời rồi!” Hiên Viên Văn Hoán vờ vĩnh nói, con ngươi liếc Tiết Thải, lấy cây quạt che mặt, môi mỏng khẽ nhếch: “Xuân lai hòa tuân mãn thường sơn.”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
21 chương
51 chương
894 chương