Cát Lại Tử hiểu được, “Vậy cuối cùng các ngươi muốn lấy không bộ da sao?”
“Không không không, chúng ta chỉ là lo lắng da hổ này có lai lịch không tốt, nếu không ngươi nói thôn phụ kia tới tìm ta, ta gặp rồi sẽ đưa bạc cho ngươi?”
Cát Lại Tử suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy ngươi có thể trả bao nhiêu tiền?”
“Mười lượng.” Hiên Viên Văn Hoán nói, “Còn cho thêm ngươi hai lượng vất vả phí coi như nhận lỗi với ngươi.”
Lúc nghe được bọn họ muốn trả mười lượng bạc, đôi mắt của Cát Lại Tử liền sáng lên, sau đó nghe hắn còn được trả thêm hai lượng bạc vất vả phí thì càng cao hứng hơn.
Quả nhiên là kẻ có tiền!
Bào tử kia của hắn chỉ bán được có 300 văn đấy!
Nhưng hai người này tư tưởng không trong sáng, Cát Lại Tử không tin, nói, “ Ngươi nói hay quá? Lỡ chút nữa ta dẫn người tới ngươi lại chối thì sao!”
Hiên Viên Văn Hoán ra ý, bảo Mặc Nhiễm gỡ ngọc bội treo ở bên hông xuống, ném cho Cát Lại Tử: “Coi như là tín vật.”
Cát Lại Tử tiếp nhận ngọc bội ôm trong ngực, vội vàng ra ngoài tìm kiếm.
Sau khi hắn rời đi, Mặc Nhiễm mới hỏi: “Chủ tử, không phải chúng ta đã quyết định mở cửa hàng ở đây sao?”
Nếu mở cửa hàng thì chủ tử sẽ chuẩn bị thường trú ở đây nên sẽ không mật báo cho vị kia.
Sao bây giờ lại muốn gặp nữ nhân này?
Hiên Viên Văn Hoán dùng ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, không nhanh không chậm nói: “Ngươi không cảm thấy là như vậy rất không thú vị sao?”
“Chủ tử, chuyện này rất nguy hiểm.”
Nguyên nhân chết của lão hổ kia còn chưa điều tra rõ thì làm sao hắn yên tâm được!
“Không sao.”
Cát Lại Tử ra khỏi Thúy Tiên lâu, nghĩ Bạch Lê Hoa muốn mua bán nên chắc vẫn còn trên chợ, nhưng hắn tìm khắp đầu đường cuối xóm cũng không thấy Bạch Lê Hoa.
Cũng may khi ra khỏi chợ thì thấy Lương Đại Lang và Tiết Thải đứng bên cạnh xe bò.
Tâm treo lơ lửng của hắn bây giờ mới bình tĩnh lại.
Mà bên kia, Bạch Lê Hoa ước định với Hà cô là mỗi tháng vào ngày 15 sẽ lãnh tiền hoa hồng.
Bây giờ cũng đã gần giữa trưa, trên chợ đã không còn mấy người, nàng cũng không la cà nữa, lập tức đi ra chỗ xe bò.
Quả nhiên từ thật xa đã thấy Lương Đại Lang đang sửa sang đồ vật, Tiết Thải và Cát Lại Tử đứng ở một bên không biết đang nói cái gì.
Nàng bước nhanh tới đón: “Cát đại ca, sao rồi? Đồ bán được không?”
“Cát Lại Tử ta đã ra tay thì tất nhiên không thể chê rồi.” Cát Lại Tử nhét một chuỗi bạc vào tay nàng, “Đây là tiền bán gà và thỏ, tổng cộng là 170 văn, ngươi đếm kỹ đi!”
Bạch Lê Hoa bỏ bạc vào túi tiền: “Cát đại ca, phiền huynh rồi…”
Nghe vậy Cát Lại Tử có chút trách cứ: “Muội nói gì vậy, cả nửa ngày nay muội đi đâu? Ta tìm muội khắp đầu đường cuối xóm cũng không ra!”
Bạch Lê Hoa không rõ, “Có chuyện gì?”
“Đương nhiên là chuyện rất tốt!” Cát Lại Tử nói, “Còn nhớ tấm da hổ của muội không? Có quý nhân muốn gặp muội!”
“Quý nhân gì chứ?”
“Lão bản của Thúy Hương lâu đó! Hắn trả mười lượng bạc để mua tấm da hổ, nhưng hắn nói sợ hàng lậu nên muốn muội tự đi lấy bạc.”
Nói đến đây, đôi mắt Cát Lại Tử tỏa sáng, sợ chậm một bước thì người ta sẽ đổi ý.
Vốn dĩ hắn nghĩ tấm da hổ này bán được 5 lượng bạc đã không tệ rồi, không ngờ lão bản của Thúy Hương lâu lại ra tay rộng rãi như vây.
Không trách được hắn lại có thể nhanh chóng “biến” ra một cái tửu lầu xa hoa như vậy trong thị trấn.
Bạch Lê Hoa hỏi: “Không phải huynh cầm đi bán sao? Sao hắn lại biết đồ là của chúng ta?”
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
79 chương
501 chương
10 chương
5 chương
180 chương