Phúc thúc nhìn ở trong số người này rồi chỉ vào một nam nhân xanh xao vàng vọt, xương gò má hõm sâu xuống, nói, “Ngươi xem cho hắn đi.”
Người này tên là Lưu Phú Quý, trong nhà rất giàu có không thiếu ăn, nhưng không biết vì sao mà từ ba tháng trước bắt đầu gầy dần đi. Có người nói hắn bị hồ ly tinh hút tinh khí, nhưng bà cốt đạo sĩ tới cửa nhưng vẫn càng ngày càng ốm. Hắn cũng đã uống mấy thang thuốc ở y quán bọn họ nhưng đều không có tác dụng.
Cũng coi như là một phiền toái của y quán.
Lưu Phú Quý ngồi lên ghế.
Bạch Lê Hoa hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Lưu Phú Quý lắc đầu, “Không có.”
Tiếp theo thì nàng xem mạch, nhìn lưỡi rồi xem dưới mí mắt.
Đều biểu hiện không có bệnh nặng gì.
Nhưng mà trong Trung y có nhấn mạnh rằng thận là nền tảng bẩm sinh của con người, còn lá lách và dạ dày là nền tảng học được của con người.
Bạch Lê Hoa nói với Phúc thúc: “Dạ dày bị rối loạn khiến khí huyết không lưu thông dẫn đến mệt mỏi, khí huyết không lưu thông thì không thể nuôi dưỡng cơ thể, làm cho cơ thể xanh xao vàng vọt. Để cho khí huyết lưu thông, tăng cảm giác thèm ăn, cân bằng dinh dưỡng thì có thể dùng nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo để bổ khí dưỡng dạ dày.”
“Không tồi.” Phúc thúc gật đầu, “Lúc trước đại phu trong y quán chung ta cũng khai dược như vậy, nhưng nửa tháng rồi mà bệnh tình của Lưu công tử cũng không tốt hơn mà còn có phần chuyển biến xấu đi, ngươi thấy sao?”
Loại tình huống này, chỉ có thể là dạ dày đã bị thương.
Bạch Lê Hoa hỏi: “Trong khoảng thời gian này, có phải ông hay có biểu hiện chán ăn, không phấn chấn?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì Bạch Lê Hoa nói, “Vậy thì dùng 500 tiền thương truật, 250 tiền thục địa hoàng, 10 tiền gừng bào khô, bỏ chung vào nghiền nát, thêm bột nhão vào vò thành viên nhỏ, tính số viên mỗi ngày, uống bằng nước ấm.”
“Đúng!” Đại phu râu hoa râm ở bên cạnh, không thèm để ý tới bệnh nhân trước mặt mình, vỗ bàn kích động nói: “Có thể sau khi ăn thì uống phục linh, cố gắng giữ tinh thần phấn chấn thì không lâu sau sẽ khỏi hẳn.”
Ánh mắt Phúc thúc nhìn Bạch Lê Hoa đã không chỉ còn là kinh ngạc.
Nhưng nhắn vẫn không thể tin nổi nữ oa nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể kê được đơn thuốc cho người ta.
Hắn liên tiếp chỉ mấy bệnh nhân cho Bạch Lê Hoa khám, toàn bộ ba vị đại phu trong y quán đều ở bên cạnh nhìn.
Bạch Lê Hoa không hề sợ hãi, xem mạch từng người một, hỏi bệnh tình, kê đơn thuốc.
Giống như lúc trước nàng đã nói, chú ý phối hợp các loại dược thảo với nhau, phương thuốc này các đại phu căn bản chưa từng nghe qua, nhưng nếu nghĩ kĩ thì lại cảm thấy vô cùng chính xác.
Sau khi khám xong mấy bệnh nhân thì ba vị đại phu cũng học được không ít điều, Bồ đại phu thậm chí còn trực tiếp hỏi, “Cô nương, ngài có phải là đệ tử của Hiên Viên tiền bối không?”
Nếu không tuổi còn nhỏ làm sao có thể có trình độ cao như vậy.
Bạch Lê Hoa không rõ, “Đó là ai?”
“Vậy mà ngươi cũng không biết?” Hán tử trung niên đang xếp hang chờ chữa bệnh ở bên cạnh nói vô cùng ngưỡng mộ, “ Hiên Viên Hồng, hành nghề y 60 năm, diệu thủ hồi xuân, là Hoa Đà tái thế, có thể nói là thánh y của triều đại này! Không phải khoa trương chứ nếu Diêm Vương kêu ngươi canh ba chết thì ông ấy có thể giữ ngươi còn sống đến canh năm đó!
Nam tử bên này còn đang nói liếng thoắng thì một hán tử bên cạnh đã vô cùng khinh thường nói, “Chắc gần đây ngươi không đi tửu lâu rồi, tin tức thật lỗi thời. Hiên Viên Hồng kia đã sớm bị bắt rồi, không chỉ đầu hắn khó giữ mà ngay cả toàn bộ người nhà của hắn cũng không thoát!”
“Xôn xao…”
Cả đời Hiên Viên hồng thích làm việc thiện, có người không trả nổi tiền thuốc thì đều tự lấy tiền mình trả, ông có danh vọng rất cao trong lòng bá tánh. Lúc này mọi người đều xôn xao không tin lời của hán tử
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
79 chương
501 chương
10 chương
5 chương
180 chương