Cuối cùng, Bạch Lê Hoa vẫn theo Lương Đại Lang đi chợ.
Ngồi xe ngựa đi.
Lúc đầu kế hoạch của bọn họ là đón xe bò của Lý nhị ca người bán hàng rong. Hắn đi mua hàng, dù sao lúc đó xe không có đồ gì, người trong thôn chỉ cần 3 văn tiền một người liền có thể ngồi xe bò đi chợ.
Ai biết lúc lên xe hắn cố tình nói trắng ra Lê Hoa quá béo, chiếm chỗ của 2 người, nhất định phải thu năm văn tiền.
Nàng còn lý luận với hắn, rõ ràng là dựa theo số người, làm sao đến phiên nàng lại thành ra cân nặng hai người, kết quả lại bị hắn châm biếm không cho tám văn tiền thì không cho lên.
Lương Đại Lang không nói hai lời, lôi kéo nàng đi ngồi xe ngựa.
Xe bò là đi nhờ xe, 3 văn tiền một người. Xe ngựa lại là xe chuyên chở khách, nên đòi hai mươi văn một người.
Tính toán bán hết cá cũng chưa lấy lại được tiền xe.
Nhưng vấn đề là nàng bây giờ cũng không có tiền a! Chỉ có duy nhất cái vòng ngọc còn ngày ngày bị người ta nhớ thầm.
Nhìn Bạch Lê Hoa mặt u ám, Lương Đại Lang đột nhiên lên tiếng: “Nàng không cần lo lắng về bạc, ta có tiền bút mực thư viện khen thưởng.”
“Vậy tiền đâu chàng mua bút mực đây?”
Hắn xem nàng là người ngốc sao? Thời đại này, khoa học kỹ thuật chưa phat triển, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, giấy và bút mực chắc chắn đều mắc tiền.
Lương Đại Lang trầm mặc một chút, “Dùng ít một chút là được, nàng đừng cau mày hoài, thịt dồn hết lên mặt rồi.”
Bạch Lê Hoa: “……”
Rồi sau đó, nàng lặng lẽ dùng tay sờ mặt, trong lòng nhịn không được nói thầm: Lương Đại Lang đây là đang ghét bỏ nàng sao?
Sau đó là một đường không ai nói chuyện, cả chuyến đi đều gượng gạo.
Lương Đại Lang nhìn bên ngoài màn, Bạch Lê Hoa thì nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Càng đến gần chợ, càng nghe thấy tiếng người ồn ào, tiếng rao hàng của người bán hàng rong cũng bắt đầu nối liền không dứt, đại khái là vìngày mùa, người họp chợ đều vội vội vàng vàng, cò kè mặc cả, thật náo nhiệt.
Xuống xe, sau khi trả tiền xe, Lương Đại Lang lấy mười văn tiền trong túi tiền đưa cho nàng, “Ta đi trước qua bên kia bán cá, tiền quầy hàng là thu dựa theo số người, nàng đi dạo xung quanh đi, chờ lát nữa gặp nhau ở đây.”
“Được rồi, ngươi đi đi! Tiền tiêu hết ta lập tức về lại đây. Bạch Lê Hoa vui sướng hài lòng tiếp nhận tiền, quyết định không so đo hắn ghét bỏ mình béo.
“Nàng…… Nhớ cẩn thận một chút, đừng lạc đường đấy.” Nhìn bộ dáng kiếm tiền của Bạch Lê Hoa, Lương Đại Lang cau mày, “Từ từ đã, nàng lấy năm văn tiền mua đồ ăn vặt là được, trả ta một nửa đi.”
Bạch Lê Hoa chạy nhanh đem tiền nhét vào túi, chạy nhanh như chớp, chỉ nói với lại:
“Ngươi nói cái gì? Gió lớn quá ta nghe không rõ a!”
Thật là nhanh nhẹn khó có thể tưởng tượng được mà.
Lương Đại Lang chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhấc thùng nước lên, đi đến quầy hàng còn đang suy nghĩ: Cũng không biết cho nàng bạc là đúng hay sai nữa.
Mà Bạch Lê Hoa nhìn đông nhìn tây cả đoạn đường, giống như hai lúa mới lên tỉnh.
Có điều bây giờ nàng thật là vậy mà.
Tuy rằng cha của thân thể này cũng buôn bán ở chợ này, nguyên chủ “Bạch Lê Hoa” chính là ở nơi này lớn lên, nhưng nàng “Bạch Lê Hoa” thật sự là lần đầu tiên đi chợ a!
Dựa theo ký ức, Bạch Lê Hoa đi từng cái tiệm thuốc, cửa hàng vải, chợ bán gà sống, cửa hàng vàng bạc đá quý. Tuy rằng cuối cùng xuyên phải một người vô dụng, nhưng hãy mở mắt mà xem nàng đây.
Bất quá cuối cùng nàng vẫn còn chút bản tính trẻ con.
Kế tiếp chính là —— đi cầm đồ a.
Bạch Lê Hoa đắc ý lấy ra một chuỗi hạt châu dạ quang có mùi thơm từ trong vòng tay ra.
Thứ này, ở hiện đại, cũng chỉ là đồ vỉa hè, lúc trước chỉ vì nàng ngửi thấy mùi hương kỳ lạ nên thuận tay ném vào không gian, đảo mắt liền quên mất.
Hiện tại lấy ra, dọa người cũng coi như tận dụng nó.
Chỉ là, nàng lại gặp người không ngờ tới ở trong tiệm……
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
71 chương
26 chương
82 chương
15 chương
88 chương
80 chương