Một lúc lâu sau, Lương lão cha rốt cuộc lại mở miệng lần nữa, trên mặt không còn dấu vết bùng nổ, vẻ mặt đã khá bình tĩnh, nhưng giọng vô cùng uể oải: “Nếu con đã quyết tâm muốn ở cùng với nàng thì đi đi, đi xa vào, đừng nhận người cha này.” Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người sửng sốt. Ngay cả Bạch Lê Hoa cũng nhịn không được nhìn sang Lương lão cha. Tuy rằng trên mặt bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt, nhưng dựa vào trực giác và quan sát nhạy bén, nàng vẫn phát hiện sự tình không đơn giản. Trước tiên, tuy Lương lão cha nói lời này, nhưng môi mím chặt, hai mắt ửng đỏ, tay giấu trong áo hơn run rẩy. Tất nhiên cũng vô cùng gian nan mới có thể ra quyết định này. Nhưng nếu nói chỉ vì tội danh ám sát và trộm bạc của Lý Tiểu Ngọc thì hoàn toàn không đến mức đó, huống chi, nàng cũng không có thành công. Như vậy đến tột cùng là vì cái gì mà làm cho Lương lão cha hạ quyết tâm lớn như vậy, một hai phải bắt Lương Nhị Lang viết hưu thư? Lúc này nàng đang miên man suy nghĩ, nhưng Lương Đại Nương và Lương Đại Lang không còn bình tĩnh, lúc này nhanh chóng khuyên can. “Ông nói cái gì đó!” Lương Đại Nương nóng nảy, “Nhị Lang, con đừng nghe cha con nói bậy.” “Đúng vậy, tóm lại Béo Nha cũng không có chuyện gì, huống hồ gì Tiểu Ngọc cũng đã nhận sai, ông tha thứ cho nàng ta đi, người một nhà chúng ta vẫn sống tốt với nhau.” Lương lão cha không nói lời nào. Bọn họ lại khuyên Lương Nhị Lang, chưa mở miệng, Lương Nhị Lang liền “Bùm” một tiếng quỳ trên đất. Một tiếng trầm vang này khiến tim mọi người thắt chặt lại. Lương Đại Nương luống cuống kéo hắn dậy, “Hài tử, có gì thì từ từ nói với cha con, đừng giận mà.” Lương Nhị Lang trầm mặc, nhìn hai mắt nhắm chặt của Lương lão cha rõ ràng là bộ dáng không muốn nhiều lời, không khỏi tàn nhẫn nói, “Cha, là nhi tử bất hiếu!” Nói xong hung hăng dập đầu ba cái. Ba cái dập đầu này, mỗi một cái dập đầu như mấy năm ân tình phụ tử chiếu cố nhau, đều dập dầu tại đây mà trả về tất cả. Dập đầu ba cái xong, trên trán Lương Nhị Lang loang lổ vết máu. Lý Tiểu Ngọc nhanh chóng dùng tay áo lau cho hắn nhưng bị hắn ngăn lại. Lương lão cha nhắm mắt, một hàng nước mắt chảy xuống, yên lặng rơi xuống đất. Lương Nhị Lang vẫn luôn quỳ trên mặt đất, không nói lời nào, Lương lão cha run rẩy hỏi: “Con thật sự không nhận cha, không nhận nương, không nhận đại ca cũng muốn ở cùng với nữ nhân này?” Mắt thấy chuyện đã đến nông nổi không thể nghịch chuyển, Lý Tiểu Ngọc cuống quít mở miệng, “Không, không phải, cha, trong lòng Nhị Lang có người.” Tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy, gả cho Lương Nhị Lang là chính xác, nhưng nàng cũng không muốn tay trắng ra cửa. Đáng tiếc Lương Đại Nương luôn luôn ôn hòa cũng răn dạy nàng, “Câm miệng, nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện!” “Cha, nương, việc đã đến nông nỗi này, các ngươi trách ta có ích gì?” Lý Tiểu Ngọc hỏi, “Các ngươi có biết vì sao Nhị Lang cố chấp muốn ở bên ta không? Bởi vì trong bụng ta đang mang thai của Nhị Lang! Mang huyết mạnh của Lương gia!” Có thai? Trong lúc mọi người đang bị tin tức này chấn động, Bạch Lê Hoa nhìn chằm chằm biểu tình của Lương Nhị Lang. Hắn nghe nửa câu đầu còn rũ mắt xuống, nửa câu sau lại đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Tiểu Ngọc, nửa ngày không nói nên lời. Biểu tình kia không giống như đã biết trước. Người Lương gia đang đắm chìm trong vui sướng nên không để ý tới.