Trong mắt hắn, hành vi của Lương lão cha và Lương Đại Nương chính là thấy bà nương xấu Bạch Lê Hoa này có thể kiếm tiền thì nói tốt cho bọn họ, còn tức phụ mình không có tiền nên tất nhiên không thích Cho nên nhị lão liền thừa dịp chuyện nhỏ này mà lựa xương trong trứng gà, nghe gió thành mưa. Lương lão cha giận dữ duỗi tay lấy quải trượng muốn đập. Cũng không biết đứa con trai này của hắn bị cái gì mê hoặc tâm trí, bây giờ không phân biệt đúng sai như vậy. Cũng may Lương Đại Nương kịp thời ngăn hắn lại, cây gậy mới không đập lên dầu của  Lương Nhị Lang, nàng lúc này cũng bình tĩnh lại, hỏi Lương Nhị Lang, “Vậy ngươi muốn sao?” “Ta nói, không có lần sau.” Lương lão cha chém đinh chặt sắt trả lời: “Ta không đồng ý!” Lương Nhị Lang hỏi lại: “Vậy người muốn sao?” Lương lão cha không nói, sau khi nhìn biểu tình mọi người chung quanh, hắn chậm rãi mở miệng, “Nếu nàng không khoan dung được người nhà chúng ta thì cũng đừng ở trong nhà này!” “Cha!” Lý Tiểu Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu, hỏi Lương lão cha, “Ý của người là… để cho ta hòa li với Nhị Lang?” Lương lão cha quay mặt đi, lạnh nhạt mở miệng, “Không phải hòa li, mà là hưu thê.” “Đương gia!” “Cha!” “Cha!” Lương Đại Nương, Lương Đại Lang và Lương Nhị Lang đồng thời la lên. Ai cũng không ngờ thái độ của Lương lão cha lại kiên quyết như vậy, lúc đầu bọn họ cho rằng ông chỉ hù dọa Lý Tiểu Ngọc cho nàng nhớ lấy, lần sau đừng làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy nữa. Không ngờ mở miệng ra lại là hưu thê. Lương Đại Lang nhìn qua Bạch Lê Hoa nhìn lại, nàng vẫn làm như chuyên này không liên quan đến mình.   Ở thời đại này, hòa li là chuyện hai bên nam nữ không thể sống chung với nhau nữa nên tự nguyện chia tay. Nhưng nếu nhà trai viết hưu thư, trục xuất cô nương về nhà mẹ đẻ là chuyện vô cùng mất mặt, bởi vì hưu thê có bảy điều quy củ, phải phạm vào thì mới có thể hưu nên cũng biểu lộ phẩm hạnh không tốt. Nữ tử như vậy không ai muốn, chắc chắn cả đời phải chịu chỉ trỏ của người trong thôn. Huống chi, Lý Đại Lực thiếu chút nữa bị chặt ngón tay, chuyện này là do nàng mà có, nên nếu trở về nhà mẹ đẻ thì người Lý gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, đến lúc đó thì không biết nàng phải sống như thế nào. Nghĩ đến tình cảnh sau này mình phải chịu, Lý Tiểu Ngọc lập tức chảy nước mắt. Lương Nhị Lang thèm nghĩ ngợi, nói, “Ta sẽ không viết hưu thư!” Lương lão cha thái độ cường ngạnh, “Hôm nay ngươi viết thì viết, không viết cũng phải viết!” Lương Đại Nương âm thầm kéo kéo tay áo Lương lão cha. “Cha!” Lương Nhị Lang quả thực không thể tin được, người trước mặt này là cha hắn sao? Nếu là cha hắn thì tại sao không cho hắn con đường sống? Đối mặt với thái độ cường ngạnh của lão cha, lại nhìn Lý Tiểu Ngọc yên lặng rơi lệ, trong lòng Lương Nhị Lang thật sự hụt hẫng, nhưng Lý Tiểu Ngọc là muốn sống cùng hắn cả đời, lúc trước hắn cũng nói sẽ chiếu cố tốt cho nàng cả đời. Lương Nhị Lang siết chặt nắm tay, rầu rĩ nói: “Ta không biết chữ, sẽ không viết!” Trong nhà chỉ có mỗi Lương Đại Lang được đi học, sao tới lượt hắn. “Vậy để cho đại ca ngươi giúp ngươi viết, ngươi ấn dấu tay!” Lương Nhị Lang oán độc nhìn thoáng qua Đại Lang, càng cảm thấy Lương lão cha bất công, lôi kéo Lý Tiểu Ngọc đứng lên, mười ngón tay đan vào nhau, “Cha, Lý Tiểu Ngọc là nương tử của ta, hôm nay ta nói cho người biết, nếu người một hai phải đuổi Tiểu Ngọc đi thì trước hết đánh chết ta, đánh chết ta thì nàng ta có thể tái giá, không phải ở Lương gia nữa.”