Theo tiếng hô càng ngày càng to, biểu tình Lý Đại Lực càng ngày càng đắc ý, phảng phất đã thấy cảnh tượng Lý Tiểu Ngọc bị Lương gia đuổi ra khỏi nhà, lúc này giả dối nói, “Ngươi nói thật thì ca cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, nếu Lương gia không cần ngươi thì ca sẽ đem ngươi về cung phụng như tổ tông!” Nhìn thấy mọi người đều nói cởi quần áo kiểm tra, thấy chuyện đã không thể che dấu, Lý Tiểu Ngọc hai mắt phiếm hồng, “Ngươi câm miệng cho ta! Lý Đại Lực ngươi thật không có chút lương tâm hay sao, ta làm sai cái gì mà ngươi muốn hại ta như vậy?” “Được rồi!” Lương Đại Nương lạnh mặt nói, “Con không có làm gì sai thì sợ cái gì chứ? Ta đi vào xem cho con.” Lý Tiểu Ngọc không dám phản kháng, lúc này, mấy phụ nhân như Trần quả phụ, Quý Hiểu Hồng cũng lao xao đi theo vào. Lý Đại Lực ngồi xổm trên mặt đất, liếm mặt thương lượng với Lương Đại Lang: “Huynh đệ thông gia, có thể trước cởi trói cho ta hay không? Mông ta đau quá.” Bà nương này cũng thật tàn nhẫn, may là đâm ở trên mông, nếu đâm chỗ khác thì chỉ sợ đã sớm mất mạng. Khó trách muội tử hắn lại hận nàng như vậy, sợ là ngày thường cũng ăn không ít mệt. Lương Đại Lang cũng không để ý đến hắn. “Nhiều người nhìn như vậy ta cũng không chạy được nha.” Lý Đại Lực nói, “Còn nữa, ta giúp các ngươi bắt được cái tai họa Lý Tiểu Ngọc này, các ngươi phải cảm tạ ta mới đúng.” Giữa những lời nói không biết xấu hổ của Lý Đại Lực, Lương Đại Nương và nhóm phụ nhân đi ra. Mặt xanh mét, Lý Tiểu Ngọc khóc sướt mướt theo ở phía sau, nhóm phụ nhân đều không nói lời nào. Lương Đại Nương đi qua mở dây thừng cho Lý Đại Lực, “Sau này Lương gia chúng ta không chào đón ngươi.” Nói như vậy, đáp án liền rõ ràng. Lý Đại Lực che mông đứng lên, không biết xấu hổ nói: “Nếu người thừa nhận oan uổng ta thì vết thương trên mông này…” Hắn còn muốn vớt vát chút chỗ tốt nha. Bạch Lê Hoa người nào chưa từng thấy qua, lúc này lấy chủy thủ ra, để lên đầu ngón tay thưởng thức: “Ta không có bản lĩnh gì, nhưng y thuật cũng không tệ lắm, hay ngươi lại đây ta trị cho ngươi?” “Không cần, không cần, không cần.” Lý Đại Lực che mông khập khiễng chạy, “Ngươi vẫn nên xử lý bên kia trước đi!” Nhìn cái bộ dáng ôm mông hốt hoảng kia khiến người xem thổn thức một trận. Lúc này, Lý Tiểu Ngọc nhào qua nắm cổ tay Lương Đại Nương, “Nương, ta thật sự không có.” Lương Đại Nương hỏi: “Vậy vết thương trên người con là sao? Ta còn có thể oan uổng con sao chứ?” “Nương, có gì thì vào nhà rồi nói.” Lương Nhị Lang nhìn thoáng qua người chung quanh xem náo nhiệt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng để cho mọi người chê cười.” Lương lão cha cũng gật đầu, “Việc xấu trong nhà không thể đưa ra ngoài.” Sau đó bọn họ vào nhà. Bạch Lê Hoa cho Quý Hiểu Hồng và Trần quả phụ một ánh mắt yên tâm rồi cũng theo vào, dù sao thì chuyện này cũng phải kết thúc rồi. Chuyện này, có thể coi như là chuyện lớn của thôn Chu Tiên, cho nên từ sáng sớm có người thấy chuyện nghiêm trọng thì đã đi mời thôn trưởng lại đây, ai ngờ người vừa đến thì Lương gia đã vào nhà. Nếu Béo Nha bọn họ phải động thủ với Lý Đại Lực thì hắn nhất định phải ra mặt, rốt cuộc đây cũng là chuyện liên quan đến quan hệ giữa hai thôn. Nhưng bay giờ tình huống thay đổi, Lý Tiểu Ngọc trở thành chủ mưu dù cho hắn là thôn trưởng, cũng không thể can thiệp quá nhiều, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà người ta. Lúc này, thôn trưởng cũng chỉ có thể đứng bên ngoài chờ xem kết cục. Ở trong phòng, Lương lão cha ngồi ở vị trí chủ nhà, Lương Đại Nương ngồi ở bên cạnh. Tình cảnh này thật dữ dội, nhưng lần này hai lão căn bản  không nghe lời giải thích của Lý Tiểu Ngọc, trực tiếp hỏi lương Nhị Lang, “Nhị Lang, con nói đi, làm sao bây giờ?”