Hơn chín giờ, từ trong thư phòng, Diệp Trăn nói vọng ra : “Ai đi mua cho ta bao thuốc lá nào?” Đào Khả giơ chân, một cước đá bay Yên Dương xuống khỏi sô pha : “Yên Dương nói nó muốn đi này!” Yên Dương xoa xoa cái mông, bất đắc dĩ cười khổ : “Vâng, vâng, sư công, ta rất muốn đi.” “Ngoan.” Diệp Trăn ngồi trước máy vi tính, đánh chữ như bay : “Trong ngăn kéo tủ giày có tiền lẻ.” “Ờ…” Yên Dương lề mề đi giày, vừa đi vừa quay sang nhăn mặt : “Đào Khả thối!” Đào Khả ngả ra sô pha, không hề do dự trừng lại, nhỏ giọng cười mắng : “Nhóc con! Ta là thầy của ngươi đấy nhé!” Hai người đang mắt đi mày lại thì chuông cửa liền reo vang, Yên Dương không nghĩ gì mở cửa, đột nhiên bị một cái bóng đen đụng trúng, bay sang một bên. Bóng đen kia lao vèo đến chỗ sô pha, hai tay ôm chặt lấy Đào Khả, gào khóc thảm thiết : “Đào Khả! Tiểu Đào Khả! Đào Tiểu Khả! Ngươi phải làm chủ cho ta !!!” Yên Dương rốt cục cũng bám cửa mà đứng vững, chỉ biết đứng đó mà trừng mắt. “An… Tiểu Giai?” Đào Khả rốt cuộc cũng nhìn rõ được người này là ai. An Tiểu Giai kêu như xé vải, một bộ đầy nước mắt nước mũi : “Đào Khả! Huynh đệ tốt của ta! Nhi tử ngoan của ta! Bây giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu được ta! Xem ân tình nhiều năm như vậy, ngươi cứu được thì cứu, không được cũng phải cố mà cứu a!” Đào Khả quay đầu, tỉnh bơ nói : “Yên Dương, An sư huynh của ngươi xem ra là quên uống thuốc, ngươi đem hắn về đi nhé. Chú ý một chút, cẩn thận đả thương người.” Diệp Trăn dựa ở cửa thư phòng, vừa lau kính vừa cười : “Không cần đem về, giết ngay tại chỗ cho nhanh.” An Tiểu Giai hai mắt sáng như đèn pha ô tô, lao tới ôm chân Diệp Trăn : “Sư thúc ~~~~~~!” Diệp Trăn đeo lại kính, nói với Đào Khả : “Đem con dao chặt thịt lên đây.” An Tiểu Giai lăn lộn khóc lóc om sòm : “Sư thúc! Sư thúc! Sư thúc tha mạng !” Diệp Trăn nói : “Đêm khuya xông vào nhà của ta, ôm nam nhân của ta, gọi con của ta là con trai, hành vi của ngươi… không giống như muốn sống. Yên Dương!” Yên Dương cúi đầu : “Đây!” “Chuẩn bị lột da.” Tóc gáy An Tiểu Giai dựng hết cả lên : “Êu! Các ngươi không phải định làm thật đấy chứ?” Diệp Trăn cười cười : “Ngươi nói xem?” An Tiểu Giai lấy tốc độ sét đánh lăn ngược ra sau mấy bước, thấp cổ bé họng núp sau sô pha, xua tay như điên : “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Cái này ta từ bỏ! Sư thúc! Con trai xin trả lại cho ngài!” Đào Khả hỏi : “Bỏ cái gì?” Diệp Trăn nghiêm mặt : “Ngươi có muốn ta cũng không cho, giáo dục hủ bại là thứ hủ bại khiến người ta đau đớn nhất, nếu lần này bỏ qua cho ngươi, thì chắc chắn sẽ càng làm hủ bại thêm hủ bại, cuối cùng dẫn tới xã hội rối loạn cùng những mối khủng hoảng to lớn khác, hậu quả không thể tưởng.” Đào Khả lười biếng ngồi lại trên sô pha : “Tha cho hắn đi, nghe ngươi trình bày phân tích một hồi thì ta khẳng định kia chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi đậu xanh hạt vừng.” An Tiểu Giai một phát quay ngoắt sang Đào Khả : “Đào Khả! Ta thực không nhìn lầm người! Ngươi quả nhiên là anh em tốt của ta!” Nhìn đến ngứa mắt, Diệp Trăn quay sang hỏi Yên Dương : “Dao đâu rồi?” Yên Dương cười như tỏa nắng : “Vẫn sẵn sàng chờ sư công sử dụng đây.” An Tiểu Giai sợ đến tái mặt, vội vàng lùi về chỗ cũ, hèn mọn xin tha. Đào Khả nhìn nhìn bên này, rồi xem xem bên kia, nghĩ nghĩ một lúc rồi mặc kệ ngồi xem chuyên vui, dù sao thì bên nào bắt nạt bên nào, hắn cũng đều rất thỏa mãn. Diệp Trăn nháy mắt : “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.” Yên Dương lập tức lĩnh hội, đem tiền lẻ nhét cho An Tiểu Giai : “Xuống lầu, ra bên ngoài khu nhà khoảng hai mươi mét về phía Đông có cửa hàng tạp hóa.” Diệp Trăn cười : “Ta thích thuốc lá vị đạm một chút.” An Tiểu Giai run run cầm tiền : “Thật… thật đê tiện!” Diệp Trăn nói : “Đâu có, là ngươi tới quá đúng lúc.” Yên Dương nhu thuận theo sát sau lưng An Tiểu Giai, nhìn theo hắn xuống lầu, nụ cười không có tí nào tốt đẹp : “Cảm ơn An sư huynh nha! An sư huynh đi cẩn thận!” Diệp Trăn xoa xoa đầu Yên Dương : “Không tệ, bắt đầu lĩnh hội chân truyền của ta rồi.” Yên Dương nói : “Sư công, hôm nay đến phiên ta cọ nhà vệ sinh, nhưng ta còn chưa làm.” Diệp Trăn nói : “Không sao, chờ thuốc lá về sẽ có người cọ.” Yên Dương lại nói : “Sư công, ta cũng chưa rửa bát.” Diệp Trăn cười : “Đừng lo, chờ thuốc lá về sẽ có người rửa.” “Quần áo trong máy cũng chưa giặt.” “Chờ thuốc lá về sẽ có người giặt.” Đào Khả cho mỗi người một đấm vào đầu, trừng mắt nhìn, thở phì phì. Diệp Trăn đẩy Yên Dương vào trong thư phòng : “Trước cứ trốn đi đã, sư thái ngươi phát uy kìa.” Mười phút sau, An Tiểu Giai trở về, khóc lóc kể lể không ngừng, Đào Khả chỉ lạnh lùng ho một tiếng đã thành công bức nước mắt của hắn chảy ngược vào trong, không những thế, còn khiến An Tiểu Giai cảm giác Diệp Trăn có khi còn dễ gần hơn. Diệp Trăn tâm tình vô cùng tốt, châm một điếu thuốc lá, đánh chữ, giở sách, cứ thế đến tận khi An Tiểu Giai không chịu nổi quay ra hỏi : “Diệp lão sư, cái gì ta cũng đã làm, giờ ngài rút ta ra khỏi danh sách học lại được chưa?” Diệp Trăn nói : “Ngươi vẫn chưa từ bỏ à?” An Tiểu Giai đáp : “Đương nhiên.” Diệp Trăn vắt chân chữ ngũ ngửa đầu nhìn trần nhà, An Tiểu Giai cảm giác mình nhìn thấy cái đuôi với cặp sừng dần hiện rõ. “Được rồi.” Diệp Trăn cười cười : “OK.” An Tiểu Giai hỏi : “Ở ta có cái gì ngài có thể lợi dụng sao?” Diệp Trăn khen : “Tốt, so với Đào Khả thông minh hơn nhiều.” “Ngài cứ nói thẳng.” Diệp Trăn nghiêng nghiêng đầu : “Biết làm sao bây giờ, ta trời sinh thích đi đường vòng.” “Rồi.” Hắn kéo chiếc ghế bên cạnh, ý bảo An Tiểu Giai ngồi xuống : “Ngươi có biết ngũ luân* của Trung Quốc là thế nào không?” [ ngũ luân : năm quan hệ luân lí phong kiến: vua tôi, cha con, anh em, chồng vợ, bạn bè ] “Ngươi cũng đừng coi thường ta quá như thế!” An Tiểu Giai nói : “Ta tốt xấu gì cũng sắp là tiến sĩ!” “Biết là tốt rồi.” Diệp Trăn búng tay cái tách : “Vua tôi, cha con, chồng vợ, anh em, bạn bè. Ngươi có biết vì sao ngay cả bạn bè cũng tính là nhất luân không?” An Tiểu Giai lắc đầu. “Bởi vì bạn bè, chính là sự kết hợp hết sức trong sáng của con người, có đôi khi rất nhiều, rất nhiều những chuyện phiền não, đau khổ, bất an, áp lực, trên không thể nói cùng cha mẹ, dưới không thể nói cùng vợ con, chỉ có thể tâm sự cùng bạn.” “Vâng?” An Tiểu Giai mờ mịt nhìn hắn. Diệp Trăn cười : “Ngươi cùng Tiểu Bàn Tử, chính là bạn của Đào Khả.” “Cho nên, nếu Đào Khả tìm các ngươi nói chuyện, thì phiền các ngươi kiên trì mà nghe, sau đó khuyên giải an ủi hắn, cổ vũ hắn, giúp đỡ hắn. Bởi vì những điều này, hắn không thể nói với ta, cũng không thể nói với Yên Dương, càng không thể nói cùng cha mẹ họ hàng… Ngươi đừng trừng mắt lên như chuông đồng thế, đây là chuyện hết sức bình thường, một người hoàn mỹ đến đâu cũng đều có chuyện không thể làm, huống chi là ta. Yên tâm đi, Đào Khả trông thế thôi, nhưng chính xác là một cái bình siêu kín, thích giấu hết phiền muộn cho mình, nếu hắn đã nói, thì chắc chắn sẽ không quá kinh dị đâu.” Đôi mắt Diệp Trăn vẫn mãi ôn hòa như nước : “Ta chỉ sợ hắn nghẹn đến hỏng.” An Tiểu Giai cũng cười : “Hiểu rồi.” Diệp Trăn vỗ vỗ vai hắn : “Cám ơn.” An Tiểu Giai đứng lên, đột nhiên nói : “Ta tự dưng lại nghĩ, Tiểu Đào Khả đang có phúc mà không biết hưởng.” Diệp Trăn ngửa đầu nhìn hắn, cười khanh khách : “Sao tự dưng lại chẳng thèm thiên vị Đào Khả nữa thế này?” “Ta giờ đang đặc biệt đố kị với hắn đây.” An Tiểu Giai cười hì hì, nói : “Diệp lão sư dứt khoát đi, quay sang đây đôi ta nói chuyện luyến ái.” “Ah, ngươi quả nhiên là thiên phú đầy mình.” Diệp Trăn cười to, kêu : “Yên Dương!” Yên Dương đang cùng Đào Khả ăn quà vặt, đáp không rõ tiếng : “A?” “Tới đây!” Diệp Trăn chỉ vào An Tiểu Giai, nói : “Lại giúp ta bẻ cong thằng thẳng nam này đi.” Đào Khả “soạt” một tiếng đứng lên, mặt đen như than, chỉ dùng một bàn tay nho nhỏ đã tóm được một anh cao to đẹp trai, ném thẳng ra ngoài cửa, rồi quay lại giơ nắm đấm lên với bọn Diệp Trăn. Diệp Trăn lập tức đóng ngay cửa thư phòng, Yên Dương thì nhẹ chân nhẹ tay ngồi trở lại bên cạnh Đào Khả. Đào Khả lườm hắn một cái : “Chỉ biết học xấu.” Yên Dương le lưỡi. “Được rồi.” Đào Khả ngáp một cái, hỏi : “Ngươi trong lớp số thứ tự bao nhiêu?” Yên Dương thở dài : “Rốt cuộc cũng nhớ ra mà hỏi rồi…” “Làm sao?” Yên Dương tay trái giơ số hai, tay phải làm số không, cười khẽ : “Hai mươi, ta chính là người mà lão sư đại nhân khâm điểm chạy năm nghìn mét.” “Úi?” Đào Khả nghẹn họng, nhìn trân trối : “A? ? ! !” Yên Dương nói : “Ngươi còn không biết xấu hổ mà “a” à? Phát xít.” Đào Khả nhảy dựng lên : “Ta muốn đi ngủ.” Yên Dương kéo hắn : “Làm chuyện xấu xong mà đòi chạy?” Đào Khả xoa xoa đầu Yên Dương : “Ngoan, thầy mệt rồi, ngươi cũng đi ngủ đi.” Mắt Yên Dương lóe lên một cái, đột nhiên quay sang phía thư phòng hô to : “Sư côngggg ! Thầy muốn ta ngủ cùng hắn!!” Cửa thư phòng chậm rãi mở ra, Diệp Trăn đứng bên cửa mỉm cười, dùng ngữ điệu không cho người khác phản kháng mà nói : “Yên Dương, ngươi đi ngủ trước đi, ta cùng Đào Khả còn muốn làm chút chuyện thiếu nhi không nên biết.” Đào Khả ôm đầu lăn qua lăn lại trên sô pha, rên : “Ta mặc kệ! Mặc kệ! Không bao giờ thèm để ý đến các ngươi nữa!” Đây đương nhiên chỉ là lời nói suông. Ngày thứ ba, Đào Khả khí thế bừng bừng đứng trên bục giảng giáo huấn học sinh : “Đừng có huyễn tưởng cái gọi là lâm trận bỏ chạy, ta không sợ mất mặt, cho nên tất cả đứng vững, đứng vững cho ta, hiểu chưa?” Học sinh ỉu xìu như bánh bao chiều, yếu ớt đáp : “Hiểu rồi ~~~~~” Đào Khả kích động quần chúng : “Người có công sẽ có thưởng!” Có học sinh hỏi : “Phần thưởng gì ạ?” Đào Khả quay sang hỏi nhỏ lớp trưởng nãy giờ vẫn đứng đằng sau : “Quỹ lớp còn bao nhiêu?” Lớp trưởng cũng kề sát tai Đào Khả thì thầm : “Một đồng cũng không còn, lần trước đi chơi đã tiêu hết rồi.” Đào Khả quay lại, cao giọng hô : “Đương nhiên là tiền, quỹ lớp còn nhiều mà.” “Oa ~~~~~?!” Học sinh bắt đầu có hứng thú, đứa đang nằm úp trên mặt bàn cũng ngẩng đầu dậy. Đào Khả cười đắc ý : Tiền cùng học sinh nghèo, đúng là muôn đời gắn bó. Lớp trưởng ở bên cạnh giật giật tay áo Đào Khả liên tục, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục phát ngôn bừa bãi : “Giải nhất 500, giải nhì 300, giải ba 200, giải tư, năm, sáu đều 100; đội bóng đoạt giải chia đều.” Học sinh trong phút chốc kích động hẳn lên : “Tiền ! Tiền đấy!” Lớp trưởng tội nghiệp hoảng đến giậm chân, Đào Khả liền nhéo hắn mấy cái, lặng lẽ nói : “Yên tâm, chỉ là khích lệ thôi, ngươi xem, bọn chúng thế này, có khả năng đoạt giải sao?” Lớp trưởng nhìn quanh một vòng, liền được khai sáng, đành khoanh tay cam chịu. Đào Khả tươi cười hớn hở nói : “Đi! Ra sân luyện tập.” Ngoài sân tập khí thế ngút trời, người tập cũng vô cùng đông đảo. Cả lớp Đào Khả nhìn mấy người đang chạy, nhảy, vượt rào như bay mà sững mất một lúc, rồi trăm người như một lặng lẽ thở dài, một chút dũng khí vừa sinh ra phút chốc đã biến mất không dấu vết. Giáo viên chủ nhiệm Đào Khả không thể làm gì ngoài kiên trì đứng vững, bắt đầu kiểm duyệt đội ngũ. Đội bóng rổ nam, năm người, không có dự bị; đội bóng rổ nữ, năm người, có ba người chưa từng đụng vào quả bóng; bóng chuyền nam, sáu người,trung bình cao 1m70; bóng đá nam, mười một người, hoàn hảo, hoàn hảo, đội trưởng thì đã từng thi đấu hồi trung học; bóng chuyền nữ, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng chỉ có năm người… “Sao lại thế này?” Đào Khả hỏi. “Thầy!” Đội trưởng đội bóng chuyền nữ thở hồng hộc nói : “Lớp chúng ta gom hết cũng chỉ có mười nữ, ai cũng đã dùng, chúng ta còn phải chạy với nhảy cao nữa, nữ sinh thể lực kém, không thể chịu nổi đâu!” Đào Khả chỉ vào đội bóng rổ nữ, nói ậm ờ : “Mượn một người đi, mượn tạm một người đi.” Học sinh tản ra, Đào Khả đi ra giữa sân nằm lăn ra cỏ, ngửa mặt lên trời than : “Ai ~~~~~” Yên Dương đi tới bên cạnh hắn : “Thở dài sao? Lớp kém quá à?” Đào Khả cười khẽ, đưa mắt nhìn Yên Dương. Bỏ đi số 10 làm hậu cần, cả lớp mười tám nam sinh, lại có tận ba đội nam, có rất nhiều người phải hai chân đạp n thuyền, nhưng chỉ có Yên Dương là không. Tưởng như có toan tính ở trong, nhưng thực ra là rất có tình có lý. Yên Dương tựa như cảm thấy cái gì, vội vàng nói : “Ta không muốn tham gia gì hết, không gì cả, ta phải chạy 5000 mét, rất rất mệt rồi, cho nên không muốn tham gia đội bóng…” Đào Khả kéo tay hắn, nhỏ nhẹ : “Không sao, 5000 mét, ta sẽ chạy cùng ngươi.”