Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 70
Lâm Mộc Trà tựa người vào cửa sổ nhìn xa xăm về những tòa nhà cao tầng.
Bóng cô phản chiếu trên tấm kính của sổ đầy đơn độc.
-Tống Hạo Thiên, trước kia chẳng phải anh cũng rất nhiều lần muốn chia rẽ tôi và Lãnh Hàn. Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi đã nghĩ anh đã vì tôi mà làm nhiều việc nên tôi đều bỏ qua, xem anh là một người bạn tốt. Lúc đó, rõ ràng anh biết Lãnh Hàn đã đến mà vẫn mặc nhiên ôm tôi, khiến hắn ta hiểu lầm. Tống Hạo Thiên, anh là người tốt, anh hoàn hảo về mọi mặt, bao nhiêu người theo đuổi, tại sao phải lụy như vậy chứ?
-Tiểu Trà, em biết rõ chỉ những người quan trọng anh mới để tâm. Anh không cần biết quá khứ em như nào, chỉ cần biết hiện tại và tương lai anh cần có em.
-Tôi.... thật sự không xứng . Xin lỗi . . Tút tút tút.....
Bên đầu dây bên kia, Tống Hạo Thiên vịn tay vào thành cửa sổ. Đôi mắt sâu mơ hồ chứa đựng nỗi đau của tình ái.
Lãnh Hàn từ cửa đi vào, trên tay cầm theo một tập tài liệu.
-Tống Hạo Thiên, cô ấy.... Sao rồi??
-Vì sao? Điều gì khiến cô ấy luôn lo sợ khi mở lòng với tôi ? Đúng là tôi từng nhiều lần khiến anh hiểu lầm cô ấy. Tôi là vì cái gì chứ?
-Cô ấy chính là sợ bị phản bội. Cô ấy sẽ tự tay bóp nát trái tim từng người, từng người làm tổn thương cô ấy. Tôi và anh đang chịu sự dày vò đó. Chỉ cần một ánh mắt không tia cảm xúc của cô ấy cũng đủ khiến chúng ta lảo đảo, tâm đau nhói.
Cả hai người đàn ông anh tuấn chìm vào bóng đêm của căn phòng, bóng đêm đầy u ám và đau thương, mà cả hai cùng bị một thứ gọi là Tình Ái khiến cho khổ sở, đau buốt.
Tình yêu là vậy, nó có thể khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc bao nhiêu thì cũng có thể làm con người ta khổ sở bấy nhiêu. Tuy vậy, vẫn có rất nhiều người muốn nếm thử mùi vị của Tình Ái.
Mộc Trà trượt người trên bức tường lạnh, gục đầu xuống gối giấu đi sự đau thương trong huyết mâu. Cô tự cảm thấy bản thân mình thật sự rất dơ bẩn, cô không xứng với tình cảm của Tống Hạo Thiên dành cho cho.
Mộc Trà cũng không hiểu cảm xúc lúc này là gì? Phải chăng cô có chút động tâm với Tống Hạo Thiên.
....
Mộc Trà đeo kính đen che vết thâm quầng trên mắt ,kéo vali bước xuống tầng dưới, Bạch Bạch cô sẽ đón sang sau khi đã ổn định chỗ ở bên nước M. Tạm thời cô sẽ để nó cho Triệu Vô Tâm chăm sóc, mặc dù Triệu Vô Tâm không ưa gì Bạch Bạch nhưng nàng ta vẫn chăm sóc cho nó rất tốt.
Mộc Trà nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ rồi sao? Cô vừa ngước đầu lên thì từ sau có một cánh tay dùng khăn tẩm thuốc bịp lấy mũi cô. Mộc Trà bất ngờ bị tấn công chỉ kịp vùng vẫy một hai cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Mấy tên áo đen nhìn nhau gật đầu một cái rồi đưa cô lên xe đi mất.
...... giải phân cách......
Mộc Trà tỉnh dậy khi thuốc mê hết tác dụng, cô nhìn xung quanh bất giác lùi về sau. Cả căn phòng cô đang ở đều trang trí nội thất vô cùng đẹp đẽ, sang trọng. Kẻ bắt cóc này cũng thật là có tâm đi.
Mộc Trà từ từ rời khỏi giường đi xung quanh căn phòng, nắm ổ khóa khổ nỗi là bị khóa ngoài. Mộc Trà tức giận chửi thề một tiếng. Muộn giờ bay rồi. Là tên biến thái nào đã bắt cô đến đây??
Mộc Trà đi về hướng cửa sổ, nó cũng bị khóa rồi. Cô giờ chẳng khác nào con cá nhỏ trong bể cá. Cô rất ghét việc bản thân mình bị trói buộc như vậy.
Đang vô cùng tức giận thì cửa phòng mở ra. Từng tiếng bước chân vang lên hướng về phía cô. Bóng dáng nam nhân cao lớn, đầy quen thuộc. Sau lưng là hai hàng vệ sĩ. Mộc Trà nhìn hắn tức giận không tự chủ mà chửi thề.
-TMD! Lục Dật Thần. Anh bắt tôi đến đây làm gì? Anh điên rồi sao?
Lục Dật Thần ra lệnh cho thuộc hạ lui xuống, hắn tiến dần về phía cô. Ánh mắt đầy bi thương.
-Em không vui khi gặp anh sao? Em quên anh nhanh vậy sao??
-Phải tôi chưa từng vui vẻ khi gặp anh. Mỗi lần nhìn anh, tôi thật hận không thể một nhát dao giết chết anh. Anh ghét tôi lắm mà?Anh trước đây chẳng phải muốn giết tôi? Lục Dật Thần, tại sao?? Tại sao các người hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi rồi nói câu xin lỗi vô nghĩa, sáo rỗng. Phải chăng Anh quên cái tát của anh dành cho tôi khi tôi đánh nhau với Lâm Lục Chi rồi hay sao??
Lục Dật Thần nắm lấy bả vai cô, ép cô nhìn thẳng mắt hắn.
-Anh thật không cố ý. Tiểu Trà, em hận anh vậy, ghét anh vậy tại sao hôm đó khi anh đứng dưới mưa gọi em, em liền đi ra, tại sao anh nói dối anh không mang điện thoại mà em không vạch trần anh, vẫn cho anh ngủ ở lại. Rốt cuộc là vì sao?
Mộc Trà cứng rắn cười nhếch môi. Hai tay nắm chặt ngăn sự run rẩy từ đáy trái tim.
-Anh không biết sao? Tôi cho anh ném cảm giác từ Thiên đường rớt xuống Địa ngục là như thế nào. Tôi muốn tự tay bóp nát cái hy vọng nhỏ bé trong lòng anh. Có phải rất đau không? Tôi không hề có chút tình cảm gì đối với anh. Một chút cũng không.
Lục Dật Thần tức giận đẩy cô xuống giường, giam chặt cô trong vòng tay cứng rắn.
-Em thật biết trêu đùa anh.
Lục Dật Thần cúi người hôn lên xương quai xanh của cô, mút mạnh khiến nó đỏ ửng.
Mộc Trà hoảng loạn trừng mắt, vùng vẫy.
-Anh định làm gì tôi??
-Làm em vì anh sướng phát điên...
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
33 chương
37 chương