Nửa đêm, Mộc Trà lại mở thấy ác mộng. Đúng chính là lúc cô bị dìm trong bể nước sâu ba mét, chứa thêm mấy con vật như rắn ếch.... Đứng xem có Âu Dương Triệt, Nam Cung Ngạo cùng với Thượng Tử Đằng. Mộc Trà đây giẫy giụa trong tuyệt vọng. Khó thở quá. -Cứu.... Khó thở.... Cứu với. -Tiểu Trà, Tiểu Trà, tỉnh lại đi. Mộc Trà mở mắt bật người dậy, hai mắt phủ kín nước, hoảng sợ hoang mang tột cùng. Tại sao mấy người đó đáng sợ vậy? Họ là ai cơ chứ, Họ không cứu Tiểu Trà, ánh mắt họ rất đỗi lạnh lùng. Sao lại có cả Triệt ở đó. Tim cô sao đau quá vậy? -Triệt, Tiểu Trà thấy mình sắp chết đuối. Tiểu Trà thấy Triệt không quan tâm Tiểu Trà, ánh mắt Triệt rất đáng sợ. -Sẽ không. Anh không hại em. Anh sẽ bảo vệ em. -Tại sao lại vậy? Tiểu Trà thật sợ -Tiểu Trà, không có gì, chỉ là một giấc mơ thôi. Ngoan ngủ đi. Âu Dương Triệt ôm trọn cô vào lòng. Hắn thật đau lòng. Nhìn cô vậy hắn vui sao? Mộc Trà, Mộc Trà... Em đừng bao giờ nghĩ về quá khứ nữa. Anh sẽ bảo vệ em. Mãi mãi... ----...... ---- Mộc Trà thức dậy là lúc tám giờ. Cô hình như không còn nhớ gì về giấc mơ hôm qua. Vẫn tươi cười với hắn. Tâm trạng vui hẳn lên khi thấy mấy cốc trà sữa trân trâu đặt ngay ngắn trên bàn ăn. Cô thích nha. Bác quản gia cung kính cúi người chào cô -Phu nhân, bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi. Mời người vào dùng. Tiểu Trà ngơ ngác nhìn xung quanh, phu nhân? Là nói cô sao? -Bác gọi Tiểu Trà sao? -Đúng vậy ạ. Bác quản gia tiếp tục. Cậu chủ chẳng phải ra quy định mọi người trong nhà gọi cô là phu nhân sao? Mọi người phải tuân theo ý của cô. -Tên của cháu là Lâm Mộc Trà. Không phải phu nhân đâu. Gọi cháu là Tiểu Trà. -Thiếu gia muốn mọi người gọi tiểu thư là phu nhân. -Cháu là Tiểu Trà. Không phải phu nhân. -Nhưng.... -Cháu đói rồi. Bác quản gia lắc lắc đầu. Không phải vị tiểu thư này ngốc rồi chứ. Ai cũng muốn được ngồi lên chức phu nhân của Âu Dương Tổng. Còn nhớ cái vị tiểu thư xinh đẹp tên Lâm Lục Chi gì đó đên đây, khuôn mặt thiên thần mà bản tính kênh kiệu vậy. Làm khó người hầu trong nhà đủ thứ. Mộc Trà tròn mắt nhìn hai hàng người hầu đứng hai bên. -Mọi người không ăn sao? -Phu nhân, chúng tôi là người hầu không thể ngồi ăn cùng phu nhân được. Bác quản gia lên tiếng. Mộc Trà chống cằm nhìn lên bàn, nhiều thức ăn vậy một mình cô ăn sao hết được. -Mọi người ngồi ăn cùng cháu đi. Cháu không muốn ăn một mình. Em bé ngoan là biết chia sẻ với mọi người. Anh hai từng nói thế mà. Người hầu e ngại nhìn. Thiếu gia căn dặn không được trái ý của phu nhân. -Phu nhân, cái này không hay cho lắm. -Tiểu Trà mời mọi người ăn mà. Ngồi xuống đi. Tiểu Trà đói rồi. Người hầu A nhìn người hầu B, người hầu B liếc người hầu C... Bác quản gia miễn cưỡng gật đầu ngồi xuống. Thấy vậy mấy người kia cũng ngồi theo. -Phu nhân thật tốt, chẳng như cái cô Lâm Lục Chi gì đó. Kênh kiệu. -Phải phải. Lâm Lục Chi? Đó là em cô mà. Đứa em cùng cha khác mẹ. Con gái ruột của dì An Linh.Tiểu Chi từng đến đây sao? Triệt quen biết Tiểu Chi sao? "-Con ranh này, mày dám chơi búp bê của tao sao? Chết đi. Bốp, chát. -Mẹ, con nhỏ Mộc Trà làm ngã con đau quá. -Mày dám làm con gái tao bị thương. Đồ hồ ly tinh. Bốp, chát. ... -Ba Lâm vừa mua cho mày váy công chúa phải không? Mau mang cho tao! ... - Con ranh, ai cho mày trồng hoa ở đây. Mọi thứ ở đây đều là của tao. Không cho phép mày động đến. ... -Vũ ca, em và Trà tỷ rất hòa thuận mà. Em với tỷ ấy ngủ chung nữa. .... - Cút ra chuồng chó của Đại Đại mà ăn cơm. Thật chướng mắt. ... - Hôm nay mày không làm bài cho tao, cút xuống nhà kho mà ngủ. Không cho mày lên nhà chính. .... -Mày dám thường xuyên gửi mail cho Triệt ca. Nhớ kỹ phải ghi là Lục Chi gửi. .... -Đồ ăn này mày làm cho Triệt ca sao? Mang đây cho tao. .. ..... Đau đầu quá! Triệt ca? Là Triệt ư? Có phải Triệt cũng như Tiểu Chi, chỉ thương yêu cô lúc Ba Lâm có nhà. Anh hai của cô đi du học rồi. Anh hai bỏ Tiểu Trà ở lại. Mộc Trà ôm lấy đầu. Bác quản gia và người hầu trong nhà đều lo lắng. -Phu nhân... Phu nhân.... -Mau gọi bác sĩ Hoàng. Mau lên. Mộc Trà được đưa lên phòng. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cả người run lên từng đợt. Bác quản gia lo lắng nhìn phu nhân đang nằm trên giường. Phu nhân có mệnh hệ gì bà biết nói sao với thiếu gia đây. Bác sĩ Hoang tiêm cho cô một liều thuốc. Mộc Trà thôi những cơn run rẩy. Dần chìm sâu vào giấc ngủ. Bữa sáng còn chưa kịp ăn. Âu Dương Triệt lo lắng tức tốc chạy về nhà. Thấy cô an ổn nằm trên giường bớt lo lắng hơn. Bác quản gia nhẹ nhàng theo hắn vào thư phòng. -Nói, cô ấy làm sao? -Thiếu gia, khi phu nhân tỉnh dậy thì đi ăn sáng. Phu nhân mời mọi người ăn cùng, sau đó có người khen phu nhân tốt bụng không giống Lâm Lục Chi tiểu thư từ trước đã đến đây. Nghe xong phu nhân liền rơi vào trầm lặng rồi ôm đầu kêu đau. -Từ nay về sau, không được nhắc đến Lâm Lục Chi hay An Linh, nghe rõ chưa! Cô ấy rất nhạy cảm khi nghe mấy tên này. Tiểu Trà là chị gái Lâm Lục Chi, trong quá khứ đã bị bạo hành tàn độc. Hiện tại cô ấy không nhớ gì đâu. Không được khiến cô ấy kích động -Vâng thiếu gia Hóa ra là vậy, thảo nào phu nhân lại ngốc đến vậy. Lại còn trẻ con nữa. Nhưng cũng đỡ hơn là đứa em gái.