Mộc Trà mê man trong cơn đau đầu. Cô thấy mình đang trong ở một cái lồng sắt lớn, hai tay bị xích chặt. Tiêu Phong cầm trên tay một lọ dung dịch tím than, lắc qua lắc lại. Lục Dật Thần cầm chiếc roi da, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Có cả Cố Minh Hạo, Âu Dương Triệt cũng đang ngồi trên ghế cười mỉa nhìn cô. Lâm Lục Chi cả người dựa sát vào Thượng Tử Đằng, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý. Nam Cung Ngạo hất mặt một cái, hai người áo đen túm lấy tóc cô kéo về phía họ, một người nhận lấy dung dịch màu tím kia bóp lấy miệng ép Mộc Trà nuốt hết xuống. Cả người cô có cảm giác ngứa ngáy, gãi đến tróc hết thịt vẫn không hết. Lục Dật Thần vung cây roi da trên tay lên người Mộc Trà, ánh mắt sắc lạnh khiến Mộc Trà nhớ mãi không quên. - Tôi.. Tôi đã... Làm sai gì chứ... -Cái sai của cô chính là làm Tiểu Chi khóc. Hừ Cô ta khóc, chẳng lẽ tôi không khóc sao? Tôi không đau sao? Âu Dương Triệt búng tay một cái, một xô nước muối đổ ào lên người cô, đau xót. Các vết thương trên người đau nhói, cô hét lên một tiếng. Cả người Mộc Trà bị ném vào một cái chum đồng đầy nước màu đỏ, là máu. Họ đóng nắp lại, bên ngoài bắt đầu gõ vào chum đồng. Âm thanh qua làn nước được khuếch đại oang oang bên tai cô. Lại là cảm giác nghẹt thở dưới nước,mùi máu tanh khiến khứu giác của Mộc Trà vô cùng khó chịu.... Đầu cô sắp nổ tung rồi.... -Cứu... Ọc ọc ọc.... Khụ khụ... Thả tôi ra... Khụ khụ... Mộc Trà bịt chặt tay nước mắt hòa cùng nước trong chum... Đau tai,,, đau quá.... Dừng lại đi. .. Mộc Trà bật người dậy cô nhìn xung quanh rồi ôm lấy Tống Hạo Thiên đang đứng bên cạnh. Là mơ, là mơ thôi nhưng nó vô cùng chân thực, vô cùng đáng sợ. -Đàn anh, đuổi hết bọn họ ra ngoài đi. Xin anh, đuổi hết họ ra ngoài đi. Mộc Trà nói trong nước mắt. Cô nhìn đám nam chủ vô cùng sợ hãi, ánh mắt của họ vô cùng tàn nhẫn. Lâm Triệu Vũ nhanh chóng đuổi hết đám nam chủ ra bên ngoài, chừa lại một mình Tiêu Phong vì hắn là bác sĩ. Mộc Trà nhìn Tiêu Phong càng sợ hãi lùi về phía sau. Tiêu Phong thở dài một cái -Triệu Vũ, Tống thiếu, hai người ra ngoài đi. Tôi cần yên tĩnh để khám cho Trà... Mộc Trà nhìn hai người đi ra khỏi cửa muốn chạy theo nhưng bị Tiêu Phong bắt lại. Khuôn mặt này, cô rất sợ. Mộc Trà nhanh chóng hất tay hắn ra, chui vào trong chăn. -Đừng, tôi không làm gì cô ta mà... Hức hức đừng đánh nữa... Hức hức... Tránh xa tôi ra. Lần này, Mộc Trà đã bật thành tiếng khóc. Tiêu Phong nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt nhu tình chứa vô số sự yêu thương. -Đừng sợ, anh bảo vệ em... Đã có anh bảo vệ em. Phong ca ca sẽ bảo vệ em mà... Tiểu Trà thật ngoan -Không, Tiêu Phong, hức hức.. tôi ghét anh.... Rất ghét , đám người kia... Hức... Tôi ghét các anh.... Tiêu Phong đã có thể nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ ra từng mảnh. Mộc Trà, tim anh đau quá... Đừng nói nữa được không? -Đừng ghét anh, xin em... Tiêu Phong ôm trọn cô trong lòng ngực của mình, hèn mọn cầu xin, mùi hoa nhài trên người cô một lần nữa làm hắn mê mẩn. Tâm trạng có chút nhích lên. Mộc Trà cảm nhận dđược hơi ấm. Trái tim cô đập bang bang mạnh mẽ. Không tự chủ bản thân mà ôm chặt lấy hắn. Rúc rúc cái đầu nhỏ vào lòng hắn. Cô lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Trong miệng vẫn rên khẽ. "Đừng bỏ rơi tôi. " Tiêu Phong đặt Mộc Trà nằm xuống dưới giường, hôn khẽ lên vầng trán lán mịn. -Anh sẽ không buông em ra... Một lần nữa... ..... Ba Lâm lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách. Ông vô cùng lo cho đưa con gái nhỏ này. Thượng Tử Đằng cũng không giấu nổi vẻ mặt lo âu thỉnh thoảng lại hướng mặt về phòng Mộc Trà đang nằm. Lâm Triệu Vũ sắc mặt đã kém nay càng kém hơn. Mụ già kia hắn nhất định không để yên đâu. Lâm Lục Chi co người chạy lên phòng,khóa chặt cửa lại cô ta không nghĩ rằng bữa tiệc sinh nhật của mình lại tồi tệ như vậy. Mẹ của cô ta đã bị anh trai con nhỏ Mộc Trà bắt đi rồi, cũng may trên màn hình không có mấy cái clip cô ta bắt nạt Mộc Trà nhưng ai làm ra vụ này chứ. . . Mộc Trà tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Triệu Vũ cùng Tiêu Phong và Triệu Vô Tâm đang nhìn cô. Triệu Vô Tâm thở phào trong lòng, hôm qua nhìn cô ngất đi mà nàng khó chịu muốn chết, nàng còn chưa đền ơn hết mà. Lâm Triệu Vũ nâng người Mộc Trà dậy, tay áp lên trán cô. -Không sao rồi. -Ca ca, Lục Chi đâu??? -Chắc trong phòng, từ hôm qua đến giờ chưa thấy mặt mũi cô ta đâu. Mặc kệ cô ta, cho cô ta ở lại nhà mình là may mắn lắm rồi. Mộc Trà nhếch khóe môi nhìn Vô Tâm. Chính cô là người nhờ Vô Tâm cắt mấy phân cảnh Lâm Lục Chi đánh cô. Nói thật cô không phải dạng thánh mẫu mà đầy lòng lương thiện. Cô phải chỉnh Lâm Lục Chi , từ từ chơi đùa với cô ta. Vậy mới vui chứ.