Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 46
Nam Cung Ngạo bắt lấy tay cô đè cả người Mộc Trà xuống ghế.
-Em là nữ nhân đầu tiên khiến anh rung động. Em là người đầu tiên cho anh cảm giác ấm áp, muốn gần gũi. Tim gan anh đều cho em hết rồi. Em muốn gì nữa??
Mộc Trà trố mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đen kia chỉ có hình ảnh người con gái có dung mạo tuyệt trần_Mộc Trà. Tim cô đập nhanh quá, làm sao đây? Mộc Trà chống hai tay lên ngực hắn. Cô sợ bây giờ cô rung động chắc chắn tương lai không có kết quả tốt. Nam chính sinh ra được an phận là của nữ chính, một nữ phụ nhỏ bé như cô làm sao có thể......
Mộc Trà không hề biết rằng, đây không còn là cuốn truyện cẩu huyết nữa mà chính là duyên phận đào hoa của cô.
-Nam Cung Ngạo, tôi và anh nên giữ khoảng cách, tôi không.. .ưm... ưm
Nam Cung Ngạo mạnh mẽ ép môi mình xuống môi anh đào mềm mại của cô. Cắn nhẹ một cái, lưỡi vờn quanh **** *** cánh môi ngọt ngào. Hắn từ từ thả cô ra, nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của cô thì bật cười dịu dàng hôn lên gò má phấn nộn. Thân dưới rục rịch không ngừng. Cậu em nhỏ muốn lâm trận rồi. Nam Cung Ngạo cúi người muốn hôn lên môi cô lần nữa thì bị tay cô chặn lại. Mộc Trà rất sợ sẽ phát sinh quan hệ với hắn lần nữa. Lãnh Hàn, Tiêu Phong, Nam Cung Ngạo.... Cô không muốn??? Tự mình cảm thấy mình dơ bẩn. Nam Cung Ngạo chuyển hướng hôn xuống xương quai xanh của cô. Mút mạnh để lại những dấu hôn đỏ chói, hắn muốn mọi nơi phải in dấu vết của hắn. Cánh tay luồn vào váy Mộc Trà sờ dọc bắp đùi khiến Mộc Trà rùng mình một cái, trời sinh ra cô vô cùng mẫn cảm. Hắn xoa nhẹ hoa hạch cách một lớp vải của quần lót.
-Lần này là mèo kitty hửm? Bảo Bối,,,,
Giọng nói đã trầm xuống phân nửa. Nam Cung Ngạo kéo chiếc aó ngủ của Mộc Trà xuống, lưỡi liếm quanh nhũ hoa khiến cô phản ứng. Nam Cung Ngạo cười khẽ tiếp tục hôn xuống nơi đẫy đà nhất của cô. Một nửa cúc áo bị hắn cởi ra, ngay cả áo lót cũng bị hắn lột sạch. Mộc Trà hai mắt lim dim, miệng kiều mị rên lên vài tiếng nhỏ. Tay dưới của hắn không ngừng chơi đùa cánh hoa mẫn cảm. Mộc Trà cắn tay mình níu giữ một chút ý thức. Cô không muốn nhưng cơ thể dường như không nghe lời, nổi rõ phản ứng. Nam Cung Ngạo nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên môi mềm mại. Hắn đang rất dịu dàng. Mộc Trà níu chặt áo mình bắt đầu nức nở.
-Hức... Hức... Đừng.... Tôi cầu xin anh.... Đừng mà.... Hức hức
Nam Cung Ngạo dừng lại động tác, hắn lau nước mắt cho cô rồi chỉnh lại quần áo của cả hai. Mộc Trà sợ hãi khóc nấc lên từng tiếng. Cô thật sợ.
-Ngoan, anh sẽ không làm gì em cả. Đừng khóc thật xấu.
Lần đầu hắn thấy cô khóc, đây là lần đầu tiên. Trước mặt hắn cô chưa bao giờ như vậy. Hắn không muốn cô chán ghét hắn nên mọi chuyện dừng lại ở đây thôi. Nam Cung Ngạo bế Mộc Trà vào phòng ngủ, cô chui sâu vào trong chăn, quay mặt đi hướng khác.
-Anh về đi. Tôi cần chút yên tĩnh.
-Được, bảo bối gặp lại sau.
Nam Cung Ngạo hôn khẽ lên trán cô rồi cũng rời đi. Mộc Trà nhắm mắt, cô mê man nghĩ trong dòng kí ức lúc bị hành hạ. Mộc Trà thấy mình bị ném vào trong một bể nước lớn cho nước bắt đầu chảy vào đóng chặt nắp lại. Lâm Lục Chi hả hê nhưng cố diễn vai tốt tựa người vào Nam Cũng Ngạo khóc một vài tiếng. Cố Minh Hạo trên tay cầm một cái remote ấn một cái về phía cô. Nước ào ào đổ xuống. Mỗi lúc một dâng cao. Mộc Trà vùng vẫy trong sợ hãi,tay cô liên tục đập vào mặt bể. Hai mắt mở to nhìn về phía bọn nam nữ chủ đang đứng, kẻ thích thú nhếch mép cười, người giả tạo khóc lóc thảm thương. Không chỉ có nước mà họ thả vào mấy con rắn, con đỉa rồi cả mấy con ếch nữa. Chúng bám vào người cô khiến cô chỉ biết sợ hãi xanh mặt vùng vẫy tiếp. Mộc Trà nước mắt hòa với nước bể. Đây đều là những người cô trước kia coi trọng,yêu mến
Âu Dương Triệt búng tay một cái, hai người mở lắp bể, kéo cô ta rồi ném xuống đất. Chơi chưa đủ sao để cho cô dễ dàng chết được.
Mộc Trà lắc đầu thoát khỏi kí ức đẫm nước mắt.
Ting
Mộc Trà với lấy cái điện thoại trên giường. Vô Tâm.
-Vô Tâm có chuyện gì vậy?
-[Thứ cô nhờ tôi tìm được rồi. Có cái này cô nên xem. Tôi sẽ gửi cho cô]
Vô Tâm tiếp tục tắt máy kém sang. Mộc Trà ấn tay vào tập tin mà Vô Tâm gửi. Là một clip nhỏ. Thời gian trên video là vào 17năm trước. 17 năm về trước, cô vẫn ở trong bụng mẹ mà.
Người phụ nữ trong video ôm bụng bầu, gương mặt hạnh phúc xoa xoa cái bụng. Đây là mẹ cô mà. Mẹ cô đang đứng trên hành lang cầu thang nhìn bức tranh gia đình của mình,trên môi là một nụ cười hạnh phúc. Một người phụ nữ khác bước về phía mẹ cô. Ánh mắt giảo hoạt nhìn về phía mẹ cô nở nụ cười xảo trá. Đây là An Linh Mẹ kế của nữ phụ cô, bà ta ôm bụng nhô lên của mình đến chỗ mẹ Mộc Trà.
-Chị Uyển Nghi.
-An Linh, lâu rồi không gặp. Em đã mang thai rồi sao? Chồng em đâu? Sao không đi cùng.
-Chị này, cha của đứa con em khiến chị có chút bất ngờ đó.
-Bất ngờ?
-Phải a. Lâm Mạc... Chồng chị là cha đứa bé.
-Không thể nào. Lâm Mạc không phải người như vậy.
Mẹ Mộc Trà lùi lại phía sau dựa vào tường . An Linh cười khẩy nắm hai vai mẹ cô lắc lắc. Hai mắt mở to chằm chằm nhìn mẹ cô.
- Không cần biết Lâm Mạc như thế nào. Chỉ cần chị chết đi. Tôi sẽ được lên làm Lâm phu nhân. Đứa con trai của chị là đủ rồi vậy nên đứa bé bây giờ phải cùng chị... ĐI CHẾT THÔI.
An Linh đẩy mẹ cô từ cầu thang xuống. Bản thân thì ngồi xuống đất khóc lóc thảm thương. Mẹ Uyển Nghi lăn từ cầu thang xuống dưới, phần bụng va phải chậu hoa, trán bắt đầu chảy máu. Bộ váy bầu màu trắng bà mặc giờ đã thành màu đỏ. Máu từ hai bắp chân liên tục chảy ra. Bà run run đưa tay lên bụng. Lẩm bẩm vài câu rồi ngất đi
-Con.... Con... Con... Gái....
-Chị Uyển Nghi, có ai không ??
-Phu nhân, mau đưa phu nhân vào bệnh viện gọi cho ông chủ. Mau lên.
Các gia đinh trong nhà nhanh chóng làm theo lời của quản gia. Gấp gáp đưa mẹ cô vào bệnh viện. An Linh ngồi trên mặt đất nhìn xuống vùng máu.
-Uyển Nghi đừng trách tôi độc ác. Phải trách vì sao Lâm Mạc lại yêu chị đến vậy. Nếu không có vụ say rượu hôm đó tôi cũng không thể trèo lên giường Lâm Mạc.
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
42 chương
8 chương
66 chương
117 chương
10 chương
381 chương