Như bao buổi sáng bình thường Lâm Mộc Trà lại bình tĩnh đi đến trường. Cô chính là thích sự yên tĩnh nha~ Vừa đặt chân đến cổng đã nghe thấy giọng nói truyền cảm của Lạc Tố Tố. -Mộc Trà!! Các học sinh gần đó ngước lại nhìn người vừa phát ra tiếng gọi đó. Là một tiểu mĩ nữ a~ Lạc Tố Tố bước đến khoác vai Mộc Trà thân mật, môi nở một nụ cười ngọt ngào khiến mọi người điên đảo. Mộc Trà lắc nhẹ đầu, cô nàng Tố Tố này bao giờ cũng thích nổi bật giữa chốn đông người. Tố Tố xoa xoa bụng nhỏ của mình rồi than thở -Mộc Trà! Đói chết tao rồi a~Tao đói, tao đói ... Mộc Trà nghiêm mặt, xoa người nhéo mũi Tố Tố, - Mày vẫn không hề bỏ được thói quen hay ăn đấy!! Lạc Tố Tố nhe răng cười tươi. Cái bụng cô nàng là bụng không đáy nha ... Lãnh Hàn đứng tựa người vào một gốc cây gần đó nhíu nhẹ đôi lông mày. Kiếp trước Bạch Tố Tố vốn rất ghét loại người lăng nhăng như hắn, có nhiều lần còn khuyên Mộc Trà nên từ bỏ hắn. Người dấu Mộc Trà đi mất khiến hắn không tài nào tìm được cũng chính là Bạch Tố Tố đó. Cô ta vô cùng lợi hại. Chưa chắc đã là một người quản lý bình thường.!! Việc cô ta đến đây sẽ làm cho con đường truy thê của hắn ngày càng gian nan, do vậy hắn phải hành động sớm thôi. Lục Dật Thần từ từ tiến tới, hắn nhìn Tố Tố một hồi rồi quay ra phía Mộc Trà. -Tiểu Trà cô ta là ai vậy? Mộc Trà liếc hắn một cái, cô chính là không muốn trả lời hắn ta. Huyết mâu lạnh lẽo chán ghét dán chặt lên người hắn. Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt đến khó thở. Tố Tố thầm đánh giá người nam trước mặt, quả thật rất soái nga~ Ánh mắt đó không hề chạm đến đáy. Thật không đơn giản, nhưng trong đó sao lại có sự đau thương, hối hận. Hắn ta rõ ràng có ý với Mộc Trà. Để giảm không khí căng thẳng, Tố Tố giải vây: - Chào anh! Tôi là Lạc Tố Tố, bạn thân của Mộc... - Không cần mày lên tiếng đâu ! Mộc Trà gắt lên làm Tố Tố giật mình. Làm gì mà căng vậy? Có khi nào đây là nam chủ không? Lục Dật Thần vô hồn nhìn nữ nhân trước mặt mình. Tại sao em lại tuyệt tình đến vậy? Tại sao em lại vô tâm đến vậy? Không thể tha thứ cho anh một lần được hay sao? Không thể để anh yêu em thêm lần nữa được hay sao? Lạc Tố Tố nhìn ngang sang một bên, nam nhân dưới gốc cây kia đang quét mắt về phía Mộc Trà __Lãnh Hàn. Tố Tố khoác vai Mộc Trà nhướn mày thách thức, ánh mắt hình viên đạn hướng tới Lãnh Hàn. Có tôi ở đây, không ai làm hại được Lâm Mộc Trà Lãnh Hàn nhếch môi, đúng thật không hề đơn giản. ___gpc____ Tan học về nhà, Mộc Trà cùng Tố Tố đến một tiệm bán nhạc cụ. Cô muốn mua một chiếc ghi ta. Lượt qua một lượt cô nhìn trúng một chiếc ghi ta phủ mỏng một lớp bụi. Chắc hàng đã qua sử dụng nhưng cô có hảo cảm với nó nha. - Ông chủ, cháu muốn lấy cái này. Ông chủ bụng bự đi đến cười hiền lành nhìn chiếc đàn -Tiểu cô nương, đây là cây đàn đã qua sử dụng. Cô muốn mua thật chứ. Tay thon dài của Mộc Trà lướt qua từng dây đàn, cô chú ý đến dòng chữ nhỏ khắc trên đó. "HOPE"..... hy vọng sao? Đây là chữ khắc tay, thật đẹp a~ - Cháu lấy cái này Tố Tố xoa xoa đầu mình thắc mắc, sao cô chọn cây đàn xấu xí này chứ nhỉ? Sau khi thanh toán, Mộc Trà ngồi trên vỉa hè, hai tay cô ôm đàn chuẩn bị đánh. Từng nốt vang lên hay đến lay động lòng người. Âm thanh này quả thật khác xa với các loại đàn khác. Tố Tố khoanh tay nhìn cô đang phiêu theo từng nốt nhạc quả thật rất hay. Mộc Trà nhẹ nhàng hát lên. Giọng cô ấm áp đến say lòng người. Dần dần có nhiều người xúm lại nghe cô hát. Vừa xinh đẹp vừa hát hay. Tài năng tuyệt sắc. Nam Cung Ngạo khoanh tay đứng nhìn, trên môi nở một nụ cười ấm áp. Diên thuộc hạ đứng cạnh hắn không khỏi rùng mình, Boss nụ cười của anh khiến tôi toát mồ hôi ,lạnh sống lưng nga~ Nam Cung Ngạo đắm chìm trong giọng hát của cô. Đúng là tiểu bảo bối của hắn mà. Tố Tố đứng cạnh cảnh giác, bây giờ mà xuất hiện bảo vệ thì toi. Sau khi kết thúc bài hát, Mộc Trà nở một nụ cười thật tươi rồi cúi chào mọi người. Đây là phép lịch sự tối thiểu mà cô hay làm khi biểu diễn xong. Đám đông vỗ tay nhiệt liệt. Thật vui. Cô không hề hay biết suốt thời gian cô biểu diễn đã có rất nhiều người quay lại và úp lên Weibo. Một làn sóng lại nổi lên. .