Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 15
----Sáng hôm sau ----
Mộc Trà khẽ mở mắt, cả cơ thể đau nhức như ôtô cán qua người. Trên người cô là những dấu hôn xanh tím nổi bật trên làn da trắng sứ.
Thước phim chậm chạp bắt đầu trình chiếu trong đầu cô. Tiếng rên nhẹ, tiếng gầm gừ... Thật kinh tởm!!!
Cô cùng hắn đã xảy ra quan hệ sao??
Nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt soái ca đến từng góc cạnh hiện ngay sát mặt cô. Tại sao hắn làm vậy??
Mộc Trà cắn môi ngăn tiếng khóc. Nước mắt không ngừng rơi. Sao cô lại đau đến như vậy!!
- Lãnh Hàn, tại sao anh cứ phải dày vò tôi vậy??
Một bàn tay to lớn khẽ gạt dòng nước mắt của cô. Lãnh Hàn đau lòng nhìn người con gái trước mặt. Cô đau một hắn đau mười. Chỉ vì không muốn cô thuộc về một nam nhân khác hắn nguyện làm ra chuyện này. Thà cô cứ đánh, mắng chửi hắn sẽ khiến hắn nhẹ lòng.
- Ngoan nín đi. Là anh sai
-Anh cút đi
Mộc Trà cuộn người trong đống chăn. Tránh xa bàn tay đang lau lệ cho cô.
Nơi đó thật sự đau nhức khó chịu. **** **** hoà với dâm thuỷ không ngừng chảy ra. Cô cố vịn vào tường đi vào nhà tắm không quên vơ lấy quần áo dưới sàn.
Lãnh Hàn xoa nhẹ mi tâm. Giữa giường còn có một vết máu đỏ. Hắn cũng có chút vui mừng, người đầu tiên của cô là hắn. Nhưng nhìn cô hờ hững vậy. Tim hắn không ngừng thắt lại. Cười chế giễu bản thân chính mình ngu ngốc.
--------------
Mộc Trà vscn xong xuôi bước ra ngoài, không thèm nhìn hắn lấy một lần. Lãnh Hàn từ sau ôm lấy cô. Mặc sức hít ngửi mùi hoa nhài trên cơ thể cô thoang thoảng trên cánh mũi .
- Trà nhi, em đừng rời xa anh mà.
Mộc Trà miệt thị tiêu sái cười nhạt.
- Lãnh Hàn, ai bỏ ai trước, ai làm tổn thương ai trước điều này anh biết rõ nhất!! Tôi không còn bất cứ vấn vương gì với anh cả.
Mộc Trà nhanh chóng rời khỏi Lãnh gia.
Về đến nhà, Tiểu Bạch và Bạch Bạch mừng rỡ ngoe ngẩy cái đuôi. Cô cười nhẹ vuốt lông chúng, lấy thức ăn cho chúng rồi vào nhà tắm tiếp tục cọ rửa thân thể.
Mộc Trà mặc áo lửng tay quần soóc ngắn. Mái tóc búi xù . Cô mệt mỏi nằm trên ghế. Tối nay cô phải đi làm hôm qua đã lỡ hẹn rồi không biết ông chủ có trách không?
Đang miên man với dòng suy nghĩ thì điện thoại reo lên một hồi chuông. Là của Vũ caca
- Alô caca, có gì sao??
[ Trà nhi, em sống sao rồi?Có thiếu thứ gì không? Có cần ca chuyển tiền cho không? Nơi đó có tốt không??... ]
- Ca nói từ từ thôi, muội sao trả lời hết. Muội vẫn ổn mà.
[ Có gì hôm nay muội đi ăn cùng ca]
Mộc Trà cắn môi phân vân,ấp úng
- Ca ca thật ra,,, muội... Muội đã tìm được việc bán thời gian rồi. Muội làm phục vụ cho một quán ăn...
[ Cái Gì Muội Nói Lại Xem!!! ] (hét lớn)
Mộc Trà để điện thoại xa tai của mình, cô thủng màng nhĩ mất thôi.
- Ca bình tĩnh đi. Muội...
[ Nghỉ việc ngay cho ca, nếu không muốn quán đó sập.]
Bá đạo quá caca ơi!!! Mộc Trà đau khổ nhíu mày, cô còn chưa đi làm nữa mà. Vâng Vâng Dạ Dạ vài câu rồi Mộc Trà tắt máy quăng sang một bên cô trực tiếp khoát áo rồi đi ra ngoài
Chân dừng lại tại quán hôm trước cô xin việc,Mộc Trà ủ rũ bước vào. Cô lễ phép chào hỏi ông chủ :
- Chú ạ! Thật sự xin lỗi chú nhiều lắm hôm qua cháu đã thất hứa lại còn không nói một lời. Cháu đến để xin nghỉ việc, cháu có việc bận không thể làm tiếp. Cháu xin lỗi.
Mộc Trà than thở trong lòng, cháu mà không nghỉ, anh cháu sẽ cho sập tiệm thật luôn đó.
Ông chủ cười nhẹ một cái, tiến đến xoa đầu cô, nhẹ nhàng lên tiếng
- Cháu có việc mà, không cần phải xin lỗi ta đâu. Cố gắng vượt qua thời kì khó khăn này nhé cháu.
Mộc Trà nhẹ giọng vâng Dạ, lương tâm cẩn rứt quá đi.
Cô đút tay vào túi áo đi ra ngoài. Một mình đi dạo, hai chân cô đi thật khó coi . Tại tên Lãnh Hàn này ra hết.
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên
[ Muội muội, đang ở đâu ca sẽ đón muội đi ăn ]
-Caca, muội ở phố X, mau đón muội đi!!!
[ Đợi đó, ca đến ]
Kết thúc cuộc điện thoại cô nhận được tin nhắn
- Tố Tố-
Là bạn thân của nữ phụ cô đây
{Mai tao về nước, đến đón tao ở sân bay A, tao sẽ xử con nhỏ Lục Chi đó}
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
42 chương
8 chương
66 chương
117 chương
10 chương
381 chương