Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 11 : Nam chủ cưỡng hôn

Mộc Trà thích thú chuẩn bị bữa tối cho bản thân. Trình độ nấu ăn của cô cũng không có tệ. Vì từ trước đến giờ là tự cô làm mọi thứ nên cũng biết làm sơ sơ vài món ăn Cô đóng cửa cẩn thận rồi trùm mũ đi đến siêu cách đó không xa. Thứ cô cần là một ít đồ dùng cá nhân và đồ ăn vặt,.Vừa đẩy xe hàng cô vừa nghĩ đến cuộc sống sau này của cô, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Mộc Trà nhìn lên gian hàng bán đồ ăn vặt. Cô nhón chân với lên hàng cao nhất. Hashhhh, cái chiều cao m6 của cô. Cái giá hàng này cũng cao quá đó. Đang loay hoay thì có cánh tay khác đưa lên với xuống túi bánh cô thích . Hắn ta thật cao và soái a... Trong lòng đang có chút cảm kích , đưa tay ra định cầm thì hắn nhìn cô nhếch môi cười nhạt rồi bước đi. - Chân ngắn Hắn ta cư nhiên cầm gói bánh cô chọn bước đi. Mộc Trà tức giận chỉ thẳng tay vào mặt hắn ta - Tên khùng kia, anh không giúp tôi thì thôi lại còn chê tồi lùn. Thật tức chết mà. Hắn ta quay người đứng đối diện cô, cúi nhẹ người xuống - Thì ra là muốn tôi giúp sao? Vậy được thôi, cô nợ tôi một ân tình. Nói xong hắn liền với tay lấy xuống cho cô mấy gói bánh rồi bước đi. Cái gì cô nợ hắn một ân tình sao? Ngớ ngẩn. Đúng là cẩu huyết Chỉ có cô không biết hắn ta chứ hắn ta lại biết về cô rất rõ. ______________________________________ Ở một nơi xa hoa, sang trọng, người thiếu niên soái ca, ma mị với những đường nét tuyệt hảo trên khuôn mặt. Trên tay hắn cầm một bức ảnh nhỏ có hình một mỹ nhân nhận mang tên Lâm Mộc Trà. Hắn nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh, trong đôi mắt chứa tia ôn nhu đến lạ kì - Trà nhi, cho dù em xuyên về đâu thì anh cũng sẽ tìm được em. (anh này chính là người bí ẩn ở chương 7 ý ạ) (Au xin giới thiệu anh tên là Lãnh Hàn kiếp trước đã từng là bạn trai của cô. ___________________________________ Mộc Trà dậy sớm đi chạy bộ quanh công viên gần nhà, Cô chạy được một vòng thì đã mệt rã người.?ngồi xuống ghế đá gần đó nghỉ ngơi. Đột nhiên có bóng người chắn ngang tầm nhìn của cô.... Đậu mè, lại là tên cao kều khó tính ở siêu thị. Cô giả vờ không quen biết,cười xã giao lịch sự. - Anh đẹp trai này, anh tránh ra chỗ khác được không? Tôi có quen biết gì anh sao? Hắn nhíu mày kéo cô đứng dậy. Cô còn chưa kịp nói gì thì môi mỏng hồng hào áp lên môi căng mọng của cô. Lưỡi hắn nhẹ nhàng phác họa quanh viền môi. Thật ngọt nha~~. Chưa dừng lại tay hắn ôm eo cô kéo vào lòng mình. Một tay giữ chặt gáy khiến nụ hôn càng sâu hơn. Mộc Trà không chịu phối hợp mà cằn chặt hai hàm răng, không cho hắn làm càn. Hắn ta cắn nhẹ môi cô, thoải thích mân mê. Ăn đau, Mộc Trà mở miệng rên khẽ, hắn ta nhanh nhẹn luồn lưỡi sâu bên trong khoanh miệng tham lam hút hết dịch ngọt. Lưỡi hắn quả thật rất điêu luyện dò xét mọi thứ, tìm lưỡi cô dây dưa không dứt... Mộc Trà đỏ mặt một phần vì ngạt khí một phần do xấu hổ. Nụ hôn đầu tiên ở đây oa..... Mất rồi Hắn từ từ thả cô ra cong nhẹ khoé môi. - Ai cho phép em quên tôi. Nhớ rõ tôi là Nam Cung Ngạo, chồng tương lai của em. Chúng ta còn gặp nhau dài dài a... MộcTrà cau mày sợ sệt, tên nam chủ máu lạnh, tên giết người không ghê tay. Chính hắn ta đã tra tấn cô dã man. Thật hận. Mộc Trà không cách nào bình tĩnh nổi. Da đầu một trận tê dại nhớ về kí ức kinh hoàng đó. Cô đẩy mạnh hắn ra tiện tay vùng lên Chát Âm thanh vang lên. Cô tát hắn mạnh bạo không lưu tình. - Tên đáng chết, tôi chính là chán ghét anh. Mộc Trà vội đi không để cho hắn bắt được. Nam Cung Ngạo tâm can khó chịu, cô chán ghét hắn, nguyên do? Từ lần đầu gặp cô hắn đã trúng tiếng sét ái tình. Có thể gọi là Nhất Kiến Chung Tình . Cô nói chán ghét hắn... Không thể như thế. Không thể. Phải lập ra kế hoạch bắt cô về làm Nam Cung phu nhân. Mỗ sói nào đó liền hí hửng nghĩ ra kế hoạch truy thê của mình mà không hề hay biết còn vô số con sói đói cũng đang tính rình mò miếng mồi thơm ngon Lâm Mộc Trà.