TÔI RẤT THẬN TRỌNG KHI TRỞ LẠI quán cà phê trên đại lộ Tám. Ông chủ chúng tôi sẽ điều cả một đội. Và đến lúc này tất thảy bọn chúng đều biết hình dạng tôi ra sao. Anh chàng bán hàng ở cửa hiệu Radio Shack đã bảo tôi cách gửi ảnh và hình quay qua điện thoại từ người này tới người khác, về phần tôi thì tôi không biết đối thủ trông ra sao, song nếu như ông chủ của chúng đã buộc phải thuê các gã mặc những bộ đồ sang trọng để ngụy trang thành dân ở nơi này, thì có lẽ đội của riêng hắn phải trông khác một chút. Nếu không thì chẳng ý nghĩa gì. Tôi đã thấy rất nhiều người trông khác với bình thường. Có lẽ là vài trăm ngàn người. Ta luôn thấy như vậy, khi ở thành phố New York. Nhưng chẳng ai trong số họ mảy may quan tâm tới tôi. Chẳng ai trong số họ bám theo tôi. Không phải là tôi làm cho việc theo đuôi tôi thành ra dễ dàng. Tôi lên chuyến tàu tuyến 4 tới Ga Trung tâm, đi bộ hết hai đường vòng xuyên qua đám đông, lên xe buýt nội thành tới quảng trường Thời đại, đi bộ một vòng dài và không hợp lý từ đó tới đại lộ Chín, và lên quán từ phía Tây, ngay đối diện Đồn Cảnh sát Khu vực 14. Jacob Mark đã ở sẵn trong quán. Anh ta ngồi trong một ô ở phía cuối quán, đã tắm rửa sạch sẽ, tóc chải gọn gàng, mặc quần màu sẫm, sơ mi trắng và một chiếc áo gió hải quân. Anh ta còn có thể xăm thêm dòng chữ cảnh sát hết ca ngang trán mình nữa. Jake trông không được vui nhưng cũng không sợ hãi. Tôi lách vào ghế đối diện với anh, ngồi ở bên mé để có thể quan sát đường phố qua các cửa sổ. “Anh đã nói chuyện với Peter chứ?” Tôi hỏi. Jake lắc đầu. “Nhưng sao?” “Tôi nghĩ là nó ổn.” “Anh nghĩ hay anh biết?” Anh không trả lời vì nhân viên phục vụ tới. Cũng đúng cô nhân viên hồi sáng. Tôi đói quá nên chẳng còn nhạy cảm với chuyện Jake sẽ ăn hay không. Tôi gọi một đĩa lớn xa lát cá ngừ kèm trứng và một loạt thứ khác. Cộng thêm đồ uống là cà phê. Jake làm theo tôi, gọi một chiếc xăng uých phó mát nướng và nước lọc. Tôi lên tiếng, “Hãy cho tôi biết những chuyện đã xảy ra.” Anh đáp, “Cảnh sát của trường đã giúp tôi. Họ vui khi làm việc ấy. Peter là ngôi sao bóng bầu dục. Nó không ở nhà. Thế nên họ dựng hết đám bạn của nó dậy và biết được thông tin. Thì ra Peter đang ở đâu đó với một phụ nữ.” “Ở đâu?” “Chúng tôi không biết,” “Người phụ nữ nào?” “Một cô gái gặp ở quán bar. Peter và đám bạn đi chơi cách đây bốn đêm. Con bé ở đó. Peter đã rời quán cùng nó.” Tôi chẳng nói gì. Jake hỏi, “Gì vậy?” Tôi hỏi, “Ai đón ai?” Anh ta gật đầu. “Đây là điều khiến tôi cảm thấy yên tâm. Thằng bé làm tất cả mọi việc. Đám bạn nó bảo rằng đó là một kế hoạch hoàn thành trong vòng bốn giờ. Nó phải dồn mọi thứ vào đó. Kiểu như một trận chung kết, bọn bạn bảo thế. Thế nên đó không phải Mata Hari[26] hay gì đó.” “Mô tả người ra sao?” “Một con bé hoàn toàn ngon lành. Mà bọn dân thể thao này nói là chuẩn đấy. Con bé lớn tuổi hơn chút nhưng không đáng kể. Có lẽ hăm lăm hoặc hăm sáu. Nếu anh là sinh viên đại học năm cuối, thì đó là một thách thức không cưỡng nổi, thế đấy.” “Tên gì?” Jake lắc đầu. “Những đứa khác giữ cự ly. Đó là quy ước rồi.” “Bọn chúng thường gặp gỡ ở đâu?” “Ở đường chạy vòng quanh trường chúng.” “Gái làm tiền? Mồi nhử?” “Không đâu. Đám nhóc này chơi bời vòng vòng rồi. Bọn nó không ngu đâu. Bọn chúng có thể nhìn ra ngay. Vả lại dù sao thì Peter chủ động làm tất cả mọi chuyện. Bốn tiếng, tất cả những gì nó đã từng học được.” “Nếu con bé kia muốn thì bốn phút cũng xong hết.” Jake gật đầu lần nữa. “Tin tôi đi, tôi đã trải qua việc ấy cả trăm lần rồi. Bất kỳ trò vui vẻ nào, một giờ là đủ để khiến nó có vẻ ngon lành. Hai giờ là tối đa. Chẳng ai kéo dài tới bốn giờ đâu. Thế nên ổn thôi. Theo quan điểm của Peter thì hơn cả ổn ấy. Bốn ngày với một cô em hoàn toàn ngon lành à? Hồi hăm hai tuổi thì anh đang làm gì?” “Tôi hiểu ý ông,” tôi nói. Hồi hăm hai tôi cũng có những ưu tiên như vậy. Dù một mối quan hệ bốn ngày với tôi sẽ có vẻ dài. Thực tế là giống như đính hôn hay kết hôn vậy. Jake nói, “Nhưng sao?” “Susan bị chậm mất bốn tiếng trên đường cao tốc. Tôi đang băn khoăn không biết kiểu hạn chót nào đã có thể trôi qua khi ấy, khiến một bà mẹ cảm thấy muốn tự kết liễu đời mình.” “Peter ổn. Đừng lo về chuyện đó. Nó sẽ sớm về nhà, đầu gối hơi run chút nhưng vui vẻ.” Tôi không nói gì thêm. Cô nhân viên phục vụ cùng đồ ăn xuất hiện. Trông rất ngon, lại rất nhiều. Jake hỏi, “Mấy tay đánh thuê có tìm được ông không?” Tôi gật đầu và vừa ngốn những nĩa đầy cá ngừ vừa kể cho anh nghe. Anh nói, “Chúng biết tên anh à? Thế thì không ổn rồi.” “Không được lý tưởng, đúng là không. Và chúng biết tôi đã nói chuyện với Susan lúc trên tàu.” “Làm thế nào biết được?” “Bọn chúng từng là cảnh sát. Chúng vẫn còn bạn bè đang làm việc. Không có cách lý giải nào khác.” “Lee và Docherty hả?” “Có thể. Hoặc có thể một gã nào đó làm ca ngày vào sở đọc hồ sơ.” “Mà chúng chụp ảnh anh nữa hả? Thế cũng không ổn.” “Không được lý tưởng,” tôi lại nói. “Có bất kỳ dấu hiệu gì về nhóm còn lại mà bọn này nói tới không?” Jake hỏi. Tôi kiểm tra qua cửa sổ rồi đáp, “Cho tới giờ thì chưa có gì.” “Còn gì khác nữa?” “John Sansom không thổi phồng về sự nghiệp của ông ta. Dường như ông ta đã không làm gì đặc biệt. Và kiểu tuyên bố như vậy không thực sự đáng phải bác bỏ.” “Thế thì không còn manh mối gì.” “Có thể không thế,” tôi nói. “Ông ta mang hàm thiếu tá. Như thế nghĩa là lên một bậc theo niên hạn và hai bậc do công trạng. Chắc chắn ông ta đã làm việc gì đó mà chúng thích. Tôi cũng mang hàm thiếu tá. Tôi biết cơ chế thế nào mà.” “Anh đã làm việc gì mà họ thích?” “Có lẽ là việc gì đó mà sau này họ thấy ân hận.” “Thời gian phục vụ,” Jake nói. “Anh cứ quanh quẩn đó thì anh sẽ được thăng chức.” Tôi lắc đầu. “Cơ chế không như thế. Cộng thêm chuyện tay này giành được ba trong số bốn huy chương hạng cao nhất mà cấp của ông ta có thể đạt được, trong đó một loại được tặng thưởng tới hai lần. Thế nên hẳn là ông ta đã làm việc gì đó đặc biệt. Thực ra là bốn việc.” “Mọi người đều được nhận huy chương.” “Không phải những huy chương đó đâu. Chính tôi đây được thưởng một huy chương Sao Bạc, nhưng so với tay này chỉ là hạng bét thôi, mà tôi biết một thực tế là huy chương cỡ ấy không có được dễ dàng đâu. Và tôi cũng có được một huy chương Trái Tim Tía mà rõ ràng Sansom không có. Ông ta không nhắc tới nó trong cuốn sách của mình. Và không có chính trị gia nào chịu quên một vết thương khi thi hành nhiệm vụ đâu. Cả triệu năm cũng chẳng quên. Nhưng giành được một huy chương anh dũng mà không bị thương thì hơi bất thường. Thường thì hai thứ đó đi đôi với nhau.” “Như vậy có thể ông ta bốc phét về mấy cái huy chương.” Một lần nữa tôi lắc đầu. “Không thể làm thế được. Với một vết thương cỏn con trên huân chương trong chiến tranh Việt Nam thì còn có thể, thứ nào đó đại loại như vậy, nhưng đây là phần thưởng cho những nhiệm vụ rất nặng nề. Tay này giành được tất cả các loại trừ Huy chương Danh dự.” “Thế thì sao?” “Thế nên tôi nghĩ là ông ta đang nói sai sự thật về sự nghiệp của mình, nhưng theo hướng ngược lại. Ông ta giấu bớt chứ không thêm vào.” “Sao ông ta làm thế?” “Vì ông ta đã tham gia ít nhất bốn nhiệm vụ bí mật, và bây giờ ông ta vẫn không thể nói chuyện về các vụ đó. Điều đó cho thấy chúng thực sự rất bí mật, bởi tay này đang trong chiến dịch vận động tranh cử, và sự thôi thúc nói ra rất lớn.” “Loại nhiệm vụ bí mật nào?” “Có thể là bất cứ gì. Chiến dịch mờ ám, hành động được che giấu, chống lại bất kỳ ai.” “Vậy là có thể Susan đã được hỏi về các chi tiết.” “Không thể,” tôi nói. “Các mệnh lệnh, nhật ký tác chiến và các báo cáo hậu hành động của Delta không nằm ở nơi nào gần HRC cả. Chúng hoặc đã bị hủy hoặc bị niêm phong trong vòng sáu mươi năm ở Fort Bragg[27]. Không có ý coi thường nhé, nhưng các hồ sơ đó chị của anh có muốn lại gần còn cách cả triệu dặm cũng chả được đâu.” “Vậy điều này giúp chúng ta thế nào mới được chứ?” “Nó loại trừ binh nghiệp của Sansom, là vậy đấy. Nếu ông ta có liên quan gì thì cũng là với tư cách khác.” “Ông ta có liên quan không?” “Bằng không thì sao tên ông ta lại được nhắc đến chứ?” “Với tư cách gì?” Tôi bỏ nĩa xuống, uống hết cốc cà phê rồi nói, “Tôi không muốn ở lại đây. Đây là điểm khởi đầu cho nhóm còn lại. Nơi này sẽ là điểm đầu tiên chúng kiểm tra.” Tôi bỏ lại tiền boa trên bàn rồi ra quầy thanh toán. Lần này thì cô phục vụ hài lòng. Chúng tôi ra và vào quán với thời gian ngắn kỷ lục. Manhattan vừa là nơi tốt nhất vừa là nơi tệ nhất, dành cho những kẻ bị săn đuổi. Tốt nhất, bởi nó ken đặc người, mỗi mét vuông đều có tới vài trăm nhân chứng xung quanh. Tệ nhất, bởi nó ken đặc người, và ta phải kiểm tra từng người trong tất cả số đó, chỉ để phòng bất trắc, và việc này thật chán chường, khó chịu, và mệt mỏi, rốt cuộc khiến ta nổi điên, hoặc khiến ta lười biếng. Vậy nên, để cho tiện, chúng tôi trở lại phố 35 Tây, đi bộ dọc theo phía vỉa hè có bóng râm, đi lên đi xuống phía đối diện các hàng xe cảnh sát đang đỗ, nơi dường như là những vỉa hè an toàn nhất thành phố. “Với tư cách nào?” Jake hỏi lần nữa. “Anh đã bảo tôi đâu là lý do đằng sau các vụ tự sát mà anh thấy ở Jersey ấy nhỉ?” “Liên quan đến tài chính hoặc tình dục.” “Và Sansom không kiếm được nhiều tiền khi còn trong quân đội.” “Anh nghĩ rằng ông ta có quan hệ tình cảm ngoài luồng với Susan à?” “Có thể,” tôi đáp. “Có thể ông ta đã gặp cô ấy khi làm việc. Ông ta thuộc dạng ra vào liên tục nơi làm việc. Những cơ hội để được chụp ảnh đăng báo, đại loại thế.” “Ông ta đã có gia đình.” “Chính xác. Và bây giờ là mùa bầu cử.” “Tôi không nghĩ có khả năng đó. Susan không phải người như thế. Vậy nên hãy giả định là ông ta không có quan hệ tình cảm với chị ấy.” “Vậy thì có thể ông ta quan hệ với một nhân viên HRC khác, và Susan là người chứng kiến.” “Tôi vẫn không tin vào khả năng đó.” “Tôi cũng không,” tôi nói. “Bởi tôi không hiểu làm thế nào lại có liên quan tới thông tin thông tiếc gì ở đây. Thông tin là chuyện lớn. Còn một mối quan hệ chỉ là câu trả lời có-không.” “Có thể Susan đã hợp tác với Sansom. Không phải chống lại ông ta. Có thể Sansom muốn cho ai đó khác dính bê bối.” “Vậy tại sao Susan đến New York thay vì tới Washington hay North Carolina?” Jake nói, “Tôi không biết.” “Và dù sao đi nữa, tại sao Sansom lại đòi hỏi gì đó từ Susan? Ông ta có cả trăm nguồn tốt hơn một nhân viên HRC mà ông ta không biết.” “Vậy mối liên hệ nằm ở đâu?” “Có thể Sansom có quan hệ tình cảm từ lâu rồi, với một người khác, khi ông ta vẫn còn trong quân đội.” “Khi ấy ông ta chưa lập gia đình.” “Nhưng có các nguyên tắc. Có thể ông ta chơi một nhân viên thuộc quyền. Bây giờ chuyện đó to tát lắm, trong chính trị ấy.” “Chuyện đó đã từng xảy ra chưa?” “Lúc nào cũng có,” tôi nói. “Với anh à?” “Thường xuyên hết mức. Theo cả hai chiều. Đôi khi tôi là nhân viên thuộc quyền.” “Anh có bị rắc rối nào không?” “Khi ấy thì không. Nhưng bây giờ nếu tôi ra tranh cử thì sẽ bị chất vấn.” “Vậy là anh nghĩ rằng có những tin đồn về Sansom, và người ta đã hỏi Susan để khẳng định chúng?” “Cô ấy không thể khẳng định được hành vi. Loại hành vi ấy nằm trong một tập hồ sơ khác. Nhưng có lẽ cô ấy có thể khẳng định rằng nhân vật A và nhân vật B làm việc ở một nơi trong cùng một thời gian. Đó chính là điều HRC làm giỏi.” “Như vậy có thể Lila Hoth đã ở trong quân đội cùng với ông ta. Có thể kẻ nào đó đang cố gắng liên kết hai cái tên, nhằm tạo một vụ bê bối lớn.” “Tôi không biết,” tôi nói. “Điều đó nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý. Nhưng tôi có một gã người địa phương rất cứng rắn nhưng sợ đến mức không dám nói chuyện với NYPD, tôi đã nhận tất cả những hình thức đe dọa ghê gớm, và tôi lại có một câu chuyện về một nhóm đồ tể đang sẵn sàng tuột ra khỏi xích. Chính trị là công việc bẩn thỉu, nhưng có tệ đến thế không?” Jake không trả lời. Tôi nói, “Và chúng ta không biết Peter đang ở đâu.” “Đừng lo về Peter. Nó là người lớn rồi. Cháu tôi là một tay hậu vệ đấy. Nó sẽ tham gia giải bóng bầu dục quốc gia. Thằng bé là khối cơ bắp nặng tới trăm ba lăm ký. Nó có thể tự lo cho bản thân. Hãy nhớ cái tên cháu tôi. Peter Molina. Ngày nào đó anh sẽ đọc thấy tên nó trên báo.” “Nhưng không quá sớm, tôi hy vọng thế.” “Thoải mái đi.” Tôi nói, “Vậy bây giờ anh muốn làm gì?” Jake nhún vai và nặng nề bước tới bước lui trên hè phố, một người đàn ông không biết ăn nói giờ lại càng bị sự phức tạp của những cảm xúc của mình làm cho khó xử hơn. Anh dừng lại, tựa vào một bức tường, đối diện trực tiếp với cửa Đồn Cảnh sát Khu vực 14 ở bên kia phố. Anh nhìn tất cả những chiếc xe đang đỗ, từ trái sang phải, những chiếc Impala và Crown Vic, những chiếc sơn và không sơn phù hiệu, và cả những chiếc xe đẩy chở đồ nho nhỏ ngồ ngộ. “Chị ấy chết rồi,” anh nói. “Chẳng có gì sẽ mang được chị ấy trở lại.” Tôi không nói gì. “Thế nên tôi sẽ gọi cho dịch vụ tang lễ,” anh ta nói. “Và sau đó?” “Chẳng gì cả. Chị ấy đã tự bắn mình. Biết được lý do cũng chẳng giúp ích gì. Dù sao thì trong hầu hết trường hợp anh chẳng bao giờ thực sự biết lý do. Ngay cả khi anh nghĩ rằng mình có biết.” Tôi nói, “Tôi muốn biết lý do.” “Tại sao? Susan là chị tôi, không phải chị anh.” “Anh đã không chứng kiến chuyện ấy xảy ra.” Jake chẳng nói gì. Chỉ chăm chăm nhìn những chiếc xe đỗ ở phía đối diện. Tôi trông thấy chiếc xe mà Theresa Lee đã sử dụng. Nó là chiếc thứ tư tính từ bên trái. Một trong những chiếc Crown Vic không sơn phù hiệu nằm ở gần cuối đầu kia dãy xe trông còn mới hơn những chiếc khác. Bóng hơn. Nó lấp lánh dưới ánh nắng. Chiếc xe màu đen, với hai cần ăng ten ngắn mảnh trên nắp thùng xe trông như những cây kim. Xe liên bang, tôi nghĩ. Một cơ quan lắm ngân sách cứ hễ chọn phương tiện đi lại là nhặt toàn đồ rác rưởi. Thiết bị liên lạc cũng vậy. Jake nói, “Tôi sẽ nói với gia đình Susan, chúng tôi sẽ chôn cất chị ấy, và chúng tôi sẽ tiếp tục cuộc sống. Cuộc sống là khốn nạn và rồi ta sẽ chết. Có lẽ có một lý do tại sao chúng ta không quan tâm nó diễn ra thế nào hay ở đâu hay tại sao. Tốt hơn không nên biết. Biết chẳng có gì tốt. Chỉ thêm đau. Chỉ là thứ gì đó tệ hại sắp sửa xảy ra.” “Đó là lựa chọn của anh,” tôi nói. Anh gật đầu và không nói gì nữa. Chỉ bắt tay tôi rồi quay đi. Tôi trông thấy anh bước vào một ga ra ở một khối nhà nằm ở phía Tây phố 9, và bốn phút sau tôi thấy một chiếc xe thể thao đa dụng nhỏ màu xanh lá cây hiệu Toyota chạy ra. Nó hòa vào dòng xe chạy về hướng Tây. Tôi đoán anh ta đang hướng về đường hầm Lincoln về nhà. Tôi tự hỏi khi nào mình sẽ gặp lại anh một lần nữa. Tôi nghĩ là trong vòng ba ngày tới một tuần. Tôi đã sai.