Nhóm người máy nghiêm túc chuyển thông tin của Mục Căn thành dạng tư liệu rồi ghi chép vào hệ thống, từ nay về sau, Mục Căn là chủ nhân của họ. “Oa oa oa ~ sau này mình là người một nhà rồi!” Mục Căn mút mút ngón tay bị đâm xước, mừng rỡ reo lên. Alpha bảo cậu rằng bước ban nãy chính là “nhận”, từ này Mục Căn chưa học, may mà có [Bách khoa toàn thư cho bé], nhờ sự trợ giúp của sách, cậu tìm được từ ấy rất nhanh. Theo Bách khoa toàn thư, nhận nghĩa là xác nhận và nhận lấy, ngoài ra còn chú giải một số mẫu câu làm ví dụ, tỷ như: Tiểu Minh ra cổng trường “nhận” một quyển sách; Tiểu Mỹ đến chỗ chú cảnh sát “nhận lại” thẻ học sinh; Mẹ Tiểu Hồng tới nhà xác “nhận” thi thể Tiểu Hồng (← hình như có gì đó trà trộn vô thì phải…) Từ “nhận” này làm người ta có cảm giác không tốt lắm nha ~ Mục Căn nghĩ bụng, nhanh trí tìm được từ khác có bề ngoài tương tự – “nhận nuôi”! Bách khoa toàn thư giải thích từ nhận nuôi vầy nè: Nhận con của người khác về nuôi, xem như chính con ruột mình. Bàn tay nhỏ “bộp” một tiếng, đóng Bách khoa toàn thư lại, bóng đèn trong đầu Mục Căn lóe sáng: Nhất định là thế rồi ~ Ba ba nói ba không sinh ra Mục Căn, nên ba Mục Căn vốn không phải ba của Mục Căn, sau đó Mục Căn nhặt được ba, nhận ba của người khác về nhà, xem như ba ruột để ba nuôi dưỡng mình, đây, đây, đây chả phải nhận nuôi chứ gì nữa!!! Từ đó suy ra, tình huống của các bác cũng giống vậy! Mục Căn nhặt được một người bác chẳng rõ là của ai, muốn họ sống cùng mình, trở thành bác mình, đây cũng là nhận nuôi nha! Thành công thuyết phục mình xong, bạn nhỏ Mục Căn thỏa mãn rồi, bèn nhét [Bách khoa toàn thư cho bé] về chỗ cũ. Phải tặng cho năng lực thông suốt nhanh nhạy của bạn nhỏ Mục Căn một like mới được (≧▽≦) Tiếp theo, cậu tiếp tục ngồi xổm bên cạnh ba. Tay nhỏ nắm chặt bàn tay đặt trên đất của ba, tò mò nhìn Eta sửa chữa cho ba. Người máy A được rót nhiên liệu mới đã tỉnh dậy, Eta đang ráp lại thân thể cho hắn, trong mắt Eta, thân thể A thiệt chả ra cái bộ gì! Vật liệu kỳ quái chưa kể, cơ cấu cũng kỳ quái nốt, dầu máy sử dụng hoàn toàn không đạt chuẩn, tình trạng này mà người máy A còn vận hành được, đúng là vượt quá phạm vi tính toán logic! “Cơ thể anh chỉ có đầu là còn nguyên.” Sau khi xem xét thân thể A một lần, Eta lại chuyển bản thiết kế người máy đời đầu ra khỏi cơ sở dữ liệu, so sánh cẩn thận rồi cho biết kết quả. “Đúng vậy, một năm trước tôi bị long thú một sừng độc ác của bản địa tập kích, cơ thể bị phá hỏng hoàn toàn.” A điềm tĩnh trả lời Eta, bạn nhỏ Mục Căn ngồi kế hắn cũng khẩn trương gật gật đầu. “Anh là người máy loại hình culi, vốn không có năng lực săn bắn, mãnh thú đi săn cấp A với anh là hành vi sai lầm trái logic.” Vì không có gì làm, Beta theo bản năng đứng cạnh chủ nhân mới của mình – Mục Căn, hắn quan sát từ nãy đến giờ, nên đưa ra ý kiến chuyên nghiệp với tư cách người máy chiến đấu. “Cũng tại Mục Căn không tốt, Mục Căn đói bụng muốn ăn thịt, thế nên ba ba mới bị thương.” “Không phải lỗi của con, là tại ba ba vô dụng.” Cơ thể đã bị Eta gỡ thành từng mảnh một, chỉ còn tay trái dính trên người, người máy A bèn dùng cánh tay trái tạm có thể cử động để nhẹ nhàng xoa đầu bé con, giọng hắn vẫn rất cứng nhắc, nhưng cảm giác lại cực kỳ khác trước. Có hơi giống nhân loại – Eta nghiêng đầu ngồi một bên. Beta chẳng phản ứng gì, chỉ là ánh chớp trên màn hình tối càng thêm ôn hòa. Bọn họ tiếp tục tu sửa A. Mục Căn rất quan tâm đến thân thể ba, thỉnh thoảng sẽ hỏi một vấn đề, Eta tôn trọng chủ nhân nên thật tình giải đáp hết. Chính trong quá trình một hỏi một đáp, đám Eta mới phát hiện hóa ra công việc bảo trì người máy A do đứa trẻ này làm! Cũng chính trong quá trình một hỏi một đáp, nhóm Alpha chắp vá được bảy tám phần về cuộc sống của A và Mục Căn. Mục Căn là đứa con mà dân di cư Trái Đất lưu lại trên hành tinh này. Còn A chính là người máy khai thác mỏ được nhóm người di dân sớm nhất mang theo. Hành tinh tên gọi Trái Đất thật lâu thật lâu trước kia đã dần suy kiệt, với sự hỗ trợ của nền văn minh cao cấp, người Trái Đất bắt đầu tìm kiếm phương pháp di dân khỏi hành tinh. Họ mượn công nghệ hàng không của hành tinh khác, rồi lục tục phái đội tìm kiếm ra ngoài. Trong số những đội tìm kiếm ấy, có đội này thành công định cư tại hành tinh khác, cũng có đội mất tích giữa vũ trụ mênh mông, kể từ đó không hề có tin tức truyền về. Hành tinh này chính là nơi dừng chân cuối cùng của đội tìm kiếm mất liên lạc với Trái Đất. “Hoàn cảnh nơi đây không thích hợp để người Trái Đất định cư, toàn bộ đời sau sinh ra đều bị khiếm khuyết gen, cuối cùng họ chọn cách mở kho t*ng trùng và trứng để thụ tinh trẻ trong ống nghiệm.” Mục Căn là đứa trẻ sinh ra trong điều kiện đó. Chẳng biết ba là ai, cũng không có mẹ, cậu chào đời không bao lâu, nhân loại cuối cùng cũng tử vong. Trước khi nhắm mắt, nhân loại kia giao cậu cho người máy của căn cứ. “Mới đầu chúng tôi có hai mươi người máy khai thác mỏ, đến giờ chỉ còn mình tôi.” Các đồng bạn lần lượt biến mất, có người vì bảo vệ mọi người mà hỏng, có kẻ đã hết tuổi thọ, trực tiếp chết máy… Tới cuối, chỉ còn một mình người máy A. “Trước khi đi, bọn họ để lại tất cả linh kiện được họ bảo tồn hoàn hảo cho tôi, mỗi khi một linh kiện trên người bị hỏng, tôi sẽ dùng linh kiện các đồng bạn cho để đổi.” A nhớ lại, hắn đã sao chép nội dung ổ cứng cho nhóm Alpha, thông qua việc chia sẻ, nhóm Alpha cũng thấy được những đồng bạn chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của A. Đó là một đám người máy cực kỳ đơn sơ, không có bề ngoài giống người, chỉ có vỏ ngoài bằng kim loại thô ráp, họ cũng chẳng có trí tuệ đáng nói, đối mặt với nguy hiểm chỉ biết dùng phương thức ngu ngốc nhất – hy sinh bản thân, giữ tròn nhiệm vụ sau cùng mà nhân loại giao phó. Người máy A không có chức năng chiếu hình, đành tự lưu giữ bộ nhớ thông minh trong ổ cứng cho riêng mình. Nhóm Alpha không giống vậy, họ có thể chiếu hình ảnh trong “não” mình theo dạng 3D sống động trước mặt người khác. Thời điểm họ phát hình ảnh những người máy trong ổ cứng của A, Mục Căn nhảy dựng lên. “Ah!!!! Là chú B nè! Đây chả phải E sao?” Bé con hưng phấn hết biết, thấy nhóm người máy quen thuộc trong ký ức, cậu vội nhào tới. Lúc phát hiện vồ hụt, bé con vẫn chưa hiểu tại sao lại ngã, bèn ngu ngơ đứng lên, lượn đến lượn đi giữa đống hình chiếu người máy và gọi tên từng người một. Phần lớn số người máy này thậm chí không thể nói chuyện, bọn họ là người máy cấp thấp nhất, thay vì bảo là người máy, chẳng bằng nói là máy móc. Cơ mà, một đám người máy như thế lại được người nhớ mãi. Tên họ được đặt đại theo bảng chữ cái, chỉ để tiện ghi chép chứ không dùng để xưng hô. Những cái tên vốn dĩ chẳng được nhắc đến mấy lần trong cuộc đời, ấy mà ở đây lại có một nhân loại nhớ kỹ tên của tất cả! “Chú Tiểu Z thường đặt con vào bụng, con thích bụng chú Tiểu Z nhất!” Mục Căn đứng trước hình ảnh thân thương, nở nụ cười vui sướng. Cậu rất thông minh, trí nhớ cũng tốt hơn trẻ con bình thường, rất nhiều kỷ niệm hồi nhỏ được cậu ghi tạc vào lòng. Cậu còn nhỏ, người máy A sẽ không dạy cậu cái gì là tử vong, nhưng cậu thông minh sớm nên vẫn hiểu được hết. Hoài niệm một hồi, bé con bỗng thấy cô đơn, lưu luyến ngắm hình ảnh người máy, rồi chậm rãi lui đến cạnh ba ba, nắm chặt tay ba ba, mắt đỏ hoe chực khóc, song rốt cuộc vẫn không khóc ra. Cậu là đứa trẻ kiên cường. “…” Epsilon nghiêng đầu, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng đẩy Mục Căn đang ủ rũ vào bụng mình. Epsilon cũng có cái bụng rất bự rất thoải mái nha ~ Đây chính là cách an ủi hắn nghĩ ra được. —– Tự dưng nhớ bộ Nguyên thủy tái lai ghê, bộ đó cũng cảm động lắm ;v;