Không Có Kiếp Sau
Chương 158
Ở học viện thời gian dài, Olivia cũng biết vỏ ngoài khả ái của phi thuyền Manh Manh thực tình quá gây chú ý, không phù hợp với ấn tượng của người ta về mình, thế nên hắn đã sớm thiết kế hình thái thứ hai cho Manh Manh: Phi thuyền hình trứng màu đen.
Trước đây mỗi lần đi làm nhiệm vụ, Olivia luôn lái Manh Manh trứng đen lên đường, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng thừa dịp hắn đi giải quyết thủ tục thực tập, Mục Căn thu thập hành lý giúp hắn, thu thập hành lý chưa tính, còn cải tạo phi thuyền Manh Manh.
Manh Manh rõ ràng thích hình dáng gà con thuở ấy của mình hơn, vì vậy trình diễn cho Mục Căn xem cũng là gà con màu vàng tạo hình Kham Manh Manh. Công trình cải tạo kế tiếp của Mục Căn dĩ nhiên căn cứ vào tạo hình này để hoàn thành (tỷ như dù che mưa đâu thể cắm trên quả trứng đen thùi không tay orz).
Olivia nhận ý tốt của Mục Căn.
Nếu là người khác làm vậy, hắn chắc sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng người làm là Mục Căn —
Olivia vui sướng khôn xiết.
Con người mà, thiên vị đến quăng luôn đạo lý, hắn nghĩ.
“Hoan nghênh ghé thăm số hiệu Manh Manh, Manh Manh đã cất cánh, dự tính 38 giờ sau sẽ tới mục tiêu chỉ định, hiện tại bắt đầu phát nhạc.” Âm thanh trầm thấp truyền ra từ phi thuyền, ngay tiếp theo phi thuyền vang lên tiếng nhạc heavy metal đinh tai nhức óc!
“Ngầu quá xá –” Olivia huýt sáo, ngả ngớn nới lỏng cà vạt, ném áo khoác quân trang ôm sát người lên ghế, cởi ba nút trên cùng của áo sơmi, bả vai khẽ dập dìu theo tiếng nhạc, đi tới trước đài phát thanh.
Olivia cầm cái vỏ CD đặt trên đó:
Nhân loại toàn đế quốc đi chết đi chết đi – nặng cân xuất kích! Đĩa nhạc mới nhất của ban nhạc Xem Hắn Chết!
Nhìn thấy tên đĩa, Olivia mỉm cười.
Đĩa nhạc rõ ràng do Mục Căn để ở đây, hành tinh Hằng Thiên căn bản không có tiệm đĩa, Mục Căn mua tại hành tinh Bạch Lộ.
Chỉ mình Mục Căn hiểu rõ sở thích của hắn nhất.
Thủ lĩnh năm bảy của Học viện quân sự đế quốc công bố sở thích cá nhân với bên ngoài là nhạc cổ điển, thiệt ra cũng không sai, chẳng qua phải nhét thêm một chữ nữa: Nhạc rock cổ điển.
-_-|||
Từ thuở còn là một “bé gà” hắn đã vô cùng yêu thích thể loại âm nhạc này rồi, còn nhớ hông? Lần đầu tiên Mục Căn gặp Olivia, hắn đang nghe loại nhạc rock này nè!
Đây là một tiểu chíp rock ~
Một trong những ban nhạc heavy metal hắn thích nhất là “Xem Hắn Chết”, trang phục nổi loạn đậm chất phục cổ, kiểu tóc ngổn ngang bát nháo, thân thể và quần áo kín mít lỗ là dấu hiệu của họ. Xưa kia si mê thần tượng điên cuồng Olivia cũng muốn chọc lỗ trên người mình, khốn nỗi hắn sợ đau.
Gắng gượng xỏ vài lỗ trên tai đã khiến hắn rơi lệ xoành xoạch hết nửa ngày, khoan lỗ trên người chi chi đó… Vẫn là thôi đi.
Nhưng kiểu tóc và quần áo này nọ có thể bắt chước một chút.
Một Olivia thoạt trông phản nghịch không thể tả hồi mới gặp ra lò như vậy đó!
Từ khi quen Mục Căn, Olivia dần dà không ăn bận nổi loạn như thế nữa. Trời sinh đã có tế bào nghệ thuật tốt, cộng thêm phẩm vị được bồi dưỡng sau này, hiện thủ lĩnh Olivia trong mắt người khác có phong thái tao nhã, hành vi nghiêm cẩn, có thể khiến quân trang phổ thông nhất mang hiệu quả thiết kế riêng, trông hắn cứ như một quan quân quý tộc bình thường.
Được rồi, đẹp hơn bình thường nhiều, phải nói là rất đẹp!
Quá trình sinh hoạt tại Học viện quân sự đế quốc, Olivia dần tìm ra triết học nhân sinh thuộc về mình, hắn biết người khác thích dạng người nào, cũng biết cách chiếm cảm tình của người ta, học sinh xuất sắc sạch sẽ gọn gàng chắc chắn dễ khiến người ta tin phục hơn côn đồ, do vậy Olivia buộc mình quen với việc chải chuốt mái tóc ngắn bạch kim thật chỉnh tề, quen với đôi giày không vương một hạt bụi, quen với áo sơmi thẳng thớm chẳng một nếp nhăn…
Trong môi trường nuôi cấy ông lớn tương lai của Quân đội, Olivia còn học xong phương pháp nhấm nháp rượu ngon, biết chọn một chai nước hoa thích hợp với sự kiện ngày đó, cùng với cách thưởng thức âm nhạc cổ điển… vân vân mây mây.
Bây giờ Olivia thậm chí còn biết diễn tấu “đàn 13 dây”, đây là một loại nhạc cụ cổ điển tiêu biểu được liệt vào diện di sản văn hóa, được xưng là ông vua nhạc cụ, có thể phát ra giai điệu mỹ diệu khiến người ta như đang bay bổng trên thiên đường, nhưng cách đánh lại tương đối khó!
*đàn 13 dây:
Từ năm ba, học viện bắt đầu có môn bắt buộc là nhạc cụ cổ điển, Olivia chẳng nghĩ nhiều đã chọn nó, nguyên nhân hết sức đơn giản: Trong tất cả nhạc cụ thì nó là rẻ nhất.
Do độ khó quá cao, đế quốc lại cực kỳ muốn phát triển nó, nên giá cũng rẻ bèo.
Bất luận là chuyện gì, hễ Olivia bắt tay làm thì sẽ làm đến tốt nhất – đàn 13 dây cũng thế, ban đầu chỉ là không muốn thất bại thôi, Olivia luyện tập thật chăm chỉ, cuối cùng diễn tấu đàn 13 dây thành thói quen của hắn luôn.
Không tính là đam mê, chỉ là thói quen, hắn đã quen diễn tấu đàn 13 dây khi đụng trúng nan đề, khi kích động, khi nổi giận, khi muốn giết người và… khi nhớ nhà.
Phải chăng đây chính là nguyên nhân học viện đặc biệt khai giảng môn học này, từ lúc học đàn 13 dây tới nay, những biến động tâm tình của Olivia vô cùng ổn định, người ngoài rất khó nhìn ra cảm xúc chân thật từ vẻ mặt hoặc lời nói của hắn.
Gần bảy năm sinh hoạt trong trường quân đội đã hoàn toàn cải biến chàng trai này.
Olivia đã quen chia bản thân thành hai người, thủ lĩnh Olivia được cấp trên tin cậy, học sinh kính nể ở ngoài và tiểu Ollie được yêu chiều tại hành tinh Bạch Lộ.
Trên hành tinh Hằng Thiên, ngoại trừ Sừng To thì chẳng thứ gì phù hợp với đam mê của Olivia: Lựa chọn chương trình học, phong cách ăn mặc, bố trí phòng ốc, mùi nước hoa, đĩa nhạc…
Trong tòa nhà có đủ mọi thứ, song không hề đại biểu cho sở thích của hắn, chỉ là một “Olivia” mà hắn muốn người ta thấy mà thôi.
Chỉ căn phòng trên hành tinh Bạch Lộ mới tràn ngập hương vị của Olivia (← từ hồi nhà có của ăn của để, bác Alpha cũng chuẩn bị một phòng cho hắn). Vĩnh viễn lộn xộn, chăn luôn luôn không gấp, dán poster ngôi sao nhạc rock, trên tường còn phun ký hiệu kỳ quái —
Được rồi, đa số thời gian vẫn ngăn nắp, Mục Căn sẽ giúp hắn dọn dẹp.
Nhằm tiết kiệm thì giờ thu dọn, những ngày ở nhà, Olivia hầu như toàn đi nằm ké phòng Mục Căn.
Olivia nghe nhạc, ngồi xổm quan sát vườn rau trên sàn, sờ sờ lá rau xanh biếc, khóe miệng cong lên.
Tuy rằng học viện quy định phải sử dụng phi thuyền riêng của trường trong thời gian chấp hành nhiệm vụ, song Olivia vẫn quen lái Manh Manh hơn. Đúng là hắn thích cải tạo Manh Manh, nhưng chẳng mấy chú ý bố trí bên trong. Với hắn mà nói, Manh Manh sẽ đưa hắn đến địa điểm công tác kế tiếp, thế thôi.
Nhưng Mục Căn chẳng qua chỉ nhét thêm hàng đống thứ mà Olivia cho rằng rất không cần thiết vào phi thuyền Manh Manh.. Sau đó, cảm giác Manh Manh mang tới đã hoàn toàn đổi khác.
Thoải mái.
An tâm.
Lần đầu tiên, Olivia cảm thấy phi hành một mình cũng là một chuyện sung sướng.
Hắn tắt nhạc rock ầm ĩ đi.
Tiếng nhạc vang đội vừa ngừng lại, phi thuyền trở nên im ắng dị thường. Bay giữa vũ trụ bao la, cảm giác như toàn vũ trụ chỉ còn mình và Manh Manh…
Olivia khẽ nhắm mắt lại.
Hắn lẳng lặng cảm thụ xúc cảm mềm như nhung của cỏ dưới chân — Mục Căn trải một lớp thảm cỏ trên sàn kim loại, chắc là loại cỏ Mục Căn trồng trong sân nhà.
Olivia bỗng phát hiện: Hình như, không có nhạc rock, hắn vẫn chẳng hề cô đơn.
“Nghe lần nữa đi, Manh Manh thích bài mười hai.” Đương lúc Olivia đắm chìm trong đam mê nghệ thuật thanh khiết, giọng Manh Manh đột ngột vang bên tai.
Phát giác Olivia không trả lời ngay, Manh Manh còn “chíp” một tiếng.
Chỗ này phải giải thích một tí: Khác hẳn với chất giọng đáng yêu của Manh Manh trong tạo hình người máy, phi thuyền Manh Manh sở hữu chất giọng ông chú trầm ơi là trầm.
“Chả dễ thương chút nào.” Olivia chẳng ngại độc miệng: “Ta thích bài thứ ba, mở bài thứ ba ấy.”
Theo âm thanh đối thoại của hai người, trong phi thuyền lại vang lên tiếng nhạc rock mới phát ban nãy.
***
Khi album mới nhất của Xem Hắn Chết bật đến lần thứ bảy, Olivia rốt cuộc tới nơi.
Eustace Tasha – mãi đến trước lúc xuất phát Olivia mới được thông báo tọa độ cụ thể, giấy báo yêu cầu hắn phải tới nơi trong vòng 40 tiếng, bằng không sẽ tính là đến trễ, đánh mất cơ hội thực tập lần này.
Nơi đây cũng không phải tinh cầu, mà là một pháo đài cơ giới di động. Eustace Tasha là thiên thể nhân tạo do con người xây nên bằng trí tuệ và máy móc. Nó có thể trở thành hành tinh tham gia vào hoạt động bình thường của vũ trụ, cũng có thể thoát khỏi vũ trụ, phi hành theo tuyến đường nhân loại định sẵn. Chúng ta cứ hiểu nó là một chiếc phi thuyền siêu cấp siêu khủng cũng được.
Cực kỳ cực kỳ đồ sộ, to hơn cả bác Epsilon, tùy theo từng nhiệm vụ mà bố trí trên những pháo đài cơ giới này cũng bất đồng, nhưng tất thảy chúng đều phục vụ cho quân đội, và đều là vũ khí siêu cấp.
Khi Eustace Tasha chưa xuất hiện trong phạm vi quét hình của Manh Manh, Olivia đã nhận được thông tin cảnh báo từ pháo đài. Giao giấy chứng nhận xong, Manh Manh bấy giờ mới qua vòng kiểm tra, được đối phương cho phép tiến vào khu vực phe ta.
Nhưng dù vậy, Olivia đáp phi thuyền xuống rồi vẫn bị soát người hết sức nghiêm khắc.
Olivia bị người kề pháo tia chết sau đầu, bị bắt cởi quần áo để kiểm tra.
Không hề nhăn mày lấy một lần, Olivia chậm rãi thoát y.
Động tác của hắn ưu nhã miễn chê, hệt như đã từng huấn luyện, mỗi động tác đều khiến mũi người xem ngứa ngáy.
“Xem thân thể bé xinh này, trắng trẻo quá nha!” Hắn nghe phía sau có kẻ nói thế.
“Mông cũng vểnh phết.” Ngay tiếp theo lại có bàn tay lông lá nào đó thò qua sờ hắn một cái.
Olivia quay đầu lại, liếc thoáng qua hai kẻ đằng sau bằng vẻ mặt vô cảm: Đó là hai tên lính mặc quân phục đế quốc, bởi trên mặt cả hai đều đeo mặt nạ phòng hộ dày cộm, Olivia không biết mặt mũi chúng, nhưng từ quân hàm có thể thấy là hai binh nhất.
“Nhìn cái gì đấy?” Người cầm pháo bên trái đẩy đẩy hắn.
Quần áo toàn thân đã lột sạch, Olivia trần trụi đứng đối diện hai tên, chẳng chút ngượng ngùng. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn cả hai như đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, theo động tác của hắn, cái thứ đang say giấc bên dưới khẽ rung rung.
“Đệt! Khoe hàng hả!” Cái tên mới rờ mông Olivia quát tháo khó chịu, thằng này gầy nhẳng, dáng cũng đếch cao, cái thứ bên dưới lại to như vậy, không khoa học tẹo nào!
“Ờ.” Olivia gật gật đầu, vậy mà thừa nhận thật, hắn nhướng mày, còn mỉm cười hỏi: “Anh làm lính bao nhiêu năm rồi?”
Ngữ khí rất bình thường, âm lượng cũng không lớn, nhưng kỳ dị là hai binh nhất trong phòng lại chợt có cảm giác phải trả lời vấn đề của đối phương.
“Ba, ba năm.” Một tên trong đố vừa đáp xong đã hối hận: “Mọe nhà mày! Làm đéo gì phải cho mày biết! Mày nghe đây! Bố là lính cũ! Là tiền bối của mày đó biết không!?”
Kế tiếp, hắn liền trông thấy thằng nhóc đối diện nở nụ cười càng chọc người ta tức điên hơn.
“Tôi còn chưa tốt nghiệp đã là binh nhất rồi.” Đối phương bỗng lấy ra hai cái quân hàm trong đống quần áo dưới đất, triển lãm hoa văn trên đó cho hai người xem, cười xấu xa mà rằng: “Cho nên, tôi đúng là đang khoe.”
“Ba năm vẫn là binh nhất, ha ha.”
Trong phòng có tất cả ba binh nhất, hai tên ngây ra như phỗng, người còn lại thì nhẹ giọng hỏi đã kiểm tra xong chưa, nhận được đáp án khẳng định, hắn chậm rãi mặc lại quần áo vừa cởi, sơ mi cài đến nút trên cùng, cà vạt thắt hoàn mỹ. Sau khi chỉnh cà vạt đúng giữa cổ áo, hắn còn mượn một cái gương, soi gương xem xét dáng vẻ của mình thật cẩn thận, không có lược nên hắn dùng ngón tay cố định lại mái tóc vốn đã chỉnh tề lắm rồi.
Rõ ràng là phòng giám sát của pháo đài, rõ ràng trong phòng ngoài phòng có vô số ánh mắt đang vây xem, rõ ràng sau lưng còn có người cầm pháo tia chết dí mình, song tư thế của hắn vẫn vô cùng bình thản, làm như đang ở nhà vậy.
Olivia gắn hai quân hàm đại biểu cho binh nhất lên quân phục.
Quân hàm này quá thấp, hắn không muốn Mục Căn thấy nên cố tình giấu nhẹm đi, nhưng là học sinh còn chưa chính thức nhập ngũ, có thể từ binh nhì lên binh nhất nhờ vào nhiệm vụ đã xem như cực kỳ ưu tú.
“Đáng ghét –” Trơ mắt dòm thằng mặt trắng áo mũ gọn gàng cứ vậy ra ngoài, hai lính cũ ức đến nghiến răng.
Kế hoạch ra oai phủ đầu với đối phương thất bại kiểu vầy quả thực không cam lòng, thế là cả hai trao đổi ánh mắt, mở máy truyền tin.
Do đó, trong thời gian chờ đợi phi thuyền được kiểm tra, Olivia thấy được một màn này: Từng món từng món đồ Mục Căn bỏ vào bị quẳng ra ngoài, chăn, thức ăn, đĩa nhạc…
Bên trong vẫn có kẻ tiếp tục lục lọi, bọn chúng ném tương đối bạo lực, tới độ đồng bạn nhìn thấy còn bất mãn.
“Ê! Đây là album mới nhất của Xem Hắn Chết đó! Mày làm nhẹ chút coi! Ông đây là fan của họ đấy!” Dưới phi thuyền có tên lính gào thét đau lòng, nhặt cái đĩa dưới đất lên, thận trọng cất vô ba lô mình.
Olivia nhìn hắn bằng khuôn mặt lạnh tanh.
“Đệt! Thằng nhóc coi vậy mà giấu một đống đồ ăn trên phi thuyền! Mẹ bà nó! Cái quái gì đây? Bố chưa từng thấy bao giờ!”
Olivia nghe âm thanh xé bao, sau đó là tiếng rôm rốp như đang nhai món gì.
“Còn trồng rau nữa! Bộ nó là ẻo lả hả? Ha ha ha!” Trên phi thuyền có kẻ bật cười chẳng chút kiêng nể.
Tiếp theo, Olivia cũng cười.
—–
To xác nhiều bắp mà làm gì, khoai to mới là vương đạo =))))))) Cục cưng Ollie dòm ẻo vậy mà kinh phết =))))))))))))))))))
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
116 chương
3 chương
51 chương
31 chương