“Tìm thấy Nguyên soái và đại tướng rồi!!!” Cùng lúc đó, trong hệ thống vang lên âm thanh mừng rỡ của các học sinh! “Chúc mừng các vị, mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.” Tương tự như mỗi lần hạng mục tiến hành trong hệ thống kết thúc, tất cả đều nghe thấy âm thanh hệ thống, ngữ điệu không chút lên xuống, là chất giọng cứng nhắc người người quen thuộc. Đám đông bộc phát tiếng hoan hô phấn khích! Hiện tại, trái tim căng như dây đàn của các học sinh rốt cuộc thả lỏng, lòng họ dạt dào niềm hoan hỉ, chờ mong được hệ thống đưa ra. Ai dè chờ rồi chờ mãi, mà vẫn không chờ được cảm giác truyền thống thân quen, mọi người bắt đầu nghi ngờ. “Thế này là sao?” Nguyên soái Rothesay và đại tướng Condon được bọn nhỏ đỡ ra rồi! Trung tướng Joram rốt cuộc ngồi không yên, hắn đứng bật dậy. “Báo, báo cáo trung tướng Joram! Lần này là vấn đề của trí não Quân đội, nó đã khống chế hệ thống bị lây nhiễm. Dưới sự khống chế của nó, hệ thống bị lây nhiễm không cách nào thực hiện hành động vốn dĩ có thể tiến hành!” “Ngăn nó lại! Mau ngăn cản số 1!” Giọng trung tướng Joram hết sức nôn nóng. “Không, không có cách ngăn cản đâu! Một khi số 1 đã bắt đầu chấp hành mệnh lệnh phá hủy, thì, vô phương đình chỉ thôi!” Bộ trưởng Bộ Kỹ thuật thiếu điều muốn bật khóc! Cả phòng họp chìm trong sự im lặng chết chóc. *** Đế tổng nán lại trên Người Đổ Bộ để chăm sóc người bị thương là người phát hiện chiến hạm màu đen kia sớm nhất. “Mục Căn, sao thế?” Ngay từ đầu, phản ứng của Mục Căn đã có chút là lạ, Dobby nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu. “…” Mục Căn không đáp ngay, mà lưỡng lự liếc thoáng ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới trả lời Dobby: “Không, chỉ là… có cảm giác hình như sàn mới rung nhẹ.” “Có hở? Tôi không cảm thấy gì hết –” Dobby đang nói chuyện thì dưới chân bọn họ lại dao động mạnh. Lần này ai cũng nhận ra. Dobby kinh ngạc nhìn Mục Căn, theo tầm mắt Mục Căn, cậu ta rốt cuộc thấy được chiến hạm đen đồ sộ kia! Trên chiến hạm trải rộng vô số họng pháo đen nhánh, giờ khắc này, phương hướng mà những họng pháo ấy đang nhắm vào là — Chính là phía mình!? “Kế tiếp xin công bố nhiệm vụ cuối cùng: Đến tinh hệ số 11 (88,96,13) hội hợp với những chiến hữu đã hy sinh, mang linh hồn mọi người cùng trở về cố hương. Giới hạn thời gian: Trước khi bị chiến hạm đen đuổi kịp.” Này… Tất cả ngẩn người. Nội dung nhiệm vụ cuối này… phong cách có vẻ khang khác lúc trước thì phải? Nhưng họ không có thời gian nghĩ tiếp, ngay vừa rồi, chiến hạm kia đã bắn một pháo về hướng các học sinh, chẳng biết nó sử dụng vũ khí gì mà pháo đi xuống hoàn toàn im hơi lặng tiếng, mấy chiến hạm vốn đang đậu chỗ này lại biến mất tăm mất tích! Trên số chiến hạm ấy… có đầy nhóc học sinh Gerando mà!!!! “Mọi người lên thuyền ngay lập tức!!!!” Mục Căn hét lớn một tiếng trên bục truyền tin, bấy giờ mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Người Đổ Bộ mở toàn bộ bục lên thuyền, ngài Nguyên soái và đại tướng Condon đang mê man bất tỉnh được đưa lên trước tiên, hàng loạt học sinh cũng cùng leo lên. Trong lúc bọn họ lên thuyền, chiến hạm đen vẫn bảo trì tần suất công kích cố định đâu vào đấy. Căn cứ mà bọn họ mất bốn ngày mới công phá thành công trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích trước mặt chiến hạm đen. Chỉ vỏn vẹn năm phút đồng hồ, toàn bộ chiến hạm địch trong căn cứ, cả cơ giáp cũng vậy, hết thảy chẳng sót lại chút gì! Ngay khoảnh khắc lục địa dưới chân bị phá hủy, Mục Căn cũng vừa khéo lái Người Đổ Bộ cất cánh lên không trung — Tăng tốc độ lên cực hạn trong thời gian ngắn nhất, với thao tác của Mục Căn, Người Đổ Bộ nhanh chóng bay tới đích đến! Nhưng chiến hạm đen vẫn bám theo Người Đổ Bộ, vô luận Mục Căn phi hành theo lộ tuyến xảo quyệt cỡ nào, nó vẫn vững vàng đuổi sát sau lưng họ. Không rõ chiến hạm đen thân phận bất minh kia sử dụng vũ khí ghê gớm gì, mà nó đến chỗ nào là nơi ấy hóa hư vô. Vũ trụ sụp đổ từng chút một — Mục Căn biết mình suýt bị bắn trúng mấy lần, nguyên nhân đến nay vẫn có thể tiếp tục phi hành chỉ có một: Ollie phái người ra ngoài chuyển dời lực chú ý của chiến hạm kia. Alvin dẫn học sinh Colton ra ngoài; Chiến hạm của Học viện quốc phòng đế quốc ra ngoài; Đội cơ giáp của Học viện quân sự Gerando ra ngoài; Sau cùng, Brad và Dobby cũng ra ngoài. Khoang điều khiển vốn ồn ào, giờ đây chỉ còn hai người Mục Căn và Olivia. “Đừng nhìn phía sau, cứ lái về đích đi.” Ngay khi Mục Căn kích động toan quay đầu nhìn bốn phía, Olivia liền vươn tay giữ đầu cậu. Ollie chỉ nói với cậu một câu ấy thôi. Hai tai Mục Căn được Ollie bao trọn, bàn tay Ollie không lớn nhưng vô cùng mạnh mẽ, nhiệt độ nơi lòng bàn tay ấm đến phát nóng. Vì vậy, Mục Căn chỉ có thể hướng mắt lên trước. Tâm vô tạp niệm, cậu nỗ lực chạy thục mạng tới đích. Rốt cuộc — rốt cuộc đến nơi rồi! Mục Căn thở phào nhẹ nhõm, vừa ngoảnh đầu liền thấy Olivia bên cạnh. Thời điểm cậu một mực chuyên tâm điều khiển phi thuyền, Ollie vẫn ngồi tại ghế phó lái. Gây rối kẻ truy kích, ngăn cản kẻ truy kích tấn công, làm các công tác hỗ trợ phi hành, bổ sung đủ loại năng lượng… Tất thảy là công việc của hắn. Trước đây phần việc này là của Dobby, Brad và ba người khác cùng phụ trách, hôm nay những người khác đi cả rồi, một mình Ollie ôm đồm toàn bộ. Nom bộ dạng lúc này của Ollie, Mục Căn đần ra. Cách tầng băng vải và áo khoác thật dày, máu đỏ sậm đã thấm ra ngoài, đầu rịn mồ hôi, Ollie thoạt trông vô cùng chật vật. Thấy Mục Căn đang ngơ ngác nhìn mình, Olivia cười cười, tháo dây an toàn, đứng lên. “Tốt rồi, chúng ta rời thuyền thôi.” Olivia khom người, dồn sức tha hai con tin ra ngoài. Mục Căn không nói gì thêm, nhanh chóng nhảy khỏi ghế lái, nhận đại tướng Condon từ tay Olivia, cả hai cùng cố hết sức kéo hai con tin ra cửa khoang. Lúc họ nhảy xuống phi thuyền và toan rời đi, chiến hạm đen cũng đang bận tiêu diệt tất tật kẻ nhiễu loạn phía sau. Từ rất xa, Mục Căn đã thấy đối phương đang bắn pháo thôn phệ về phía mình! Sự tình kỳ quặc phát sinh sau đó. Sau lưng Mục Căn, Người Đổ Bộ đã bị tắt động cơ và hết thảy thiết bị động lực bỗng nhiên lại khởi động. Trước ánh mắt ngẩn tò te của Mục Căn, phi thuyền bay lên không! Trên phi thuyền rõ ràng không còn ai mà? Gượm đã — chẳng lẽ còn có ai khác mà mình không chú ý thấy? Mục Căn tức khắc phủ định suy đoán này: Không, không có khả năng, chỉ mình mới điều khiển được Người Đổ Bộ, người khác đâu rành cách lái Người Đổ Bộ. Mà hiện tại, kẻ đang điều khiển Người Đổ Bộ rõ ràng vô cùng tinh thông, thao tác còn xịn hơn Mục Căn nhiều. “Nhanh đi thôi! Tụi mình không có thời gian đâu!” Mục Căn đang mải ngây ngẩn thì Olivia đúng lúc đánh thức cậu. Mục Căn chạy theo Olivia, cuối cùng bỏ đi không quay đầu lại. *** “Tôi sẽ bảo vệ cậu.” Đằng sau cậu, Người Đổ Bộ phát động công kích mạnh nhất với kẻ xâm lăng — Từ khi bị Mục Căn bắt ngược làm tù binh tới giờ đã tròn bốn ngày, trong bốn ngày qua, Người Đổ Bộ cùng các học sinh tham gia vô số cuộc chiến lớn lớn nhỏ nhỏ, nhưng vẫn luôn không chịu quá nhiều thương tích. Đầu tiên, nó là thuyền vận tải; Thứ hai, Mục Căn thao tác rất tốt, bảo hộ nó cực kỳ chặt chẽ. Trong số tất cả chiến hạm và phi thuyền, tình trạng của Người Đổ Bộ là tốt nhất, đây gần như là kỳ tích trong hệ thống mô phỏng. Do là hệ thống, mục đích chủ yếu của người thao tác là luyện tập, thành thử cơ giáp cũng vậy, phi thuyền cũng thế, sau khi nếm mùi chiến đấu, tình trạng của chúng đã định sẵn sẽ không khả quan. Trực tiếp báo hỏng là phương pháp xử lý thường xuyên nhất, phương thức xử lý sau báo hỏng cũng đơn giản lắm: trí não của sản phẩm báo hỏng lại được phân đến một vật dẫn mới, một lần nữa gia nhập vòng sử dụng của hệ thống. Ngày ngày phải hướng dẫn những nhân loại khác nhau, mỗi ngày đều chịu những thương tích bất đồng, trí não của hệ thống là đáng thương nhất. Máy móc trong hiện thực bị hư hao còn có khả năng sửa chữa, mà trí não trong hệ thống thường thường sẽ đổi thẳng sang vật dẫn khác cho xong việc. “Tôi rất thích cánh tay màu lam ngày xưa của mình.” Trí não tồn tại lâu, thỉnh thoảng sẽ có một ít trí não nảy sinh dăm ba ý thức bản thân linh tinh. Những ý thức này không được phép tồn tại, trí não hệ thống cứ cách một khoảng thời gian sẽ bị dọn dẹp. Có điều, ngẫu nhiên cũng có thể ý thức bất kể thế nào cũng không muốn bị dọn dẹp. Người Đổ Bộ chính là một thể ý thức như vậy. “Kẻ lây nhiễm số 1840, hãy từ bỏ chống cự và chờ bị thanh lý đi.” Trước mặt trí não Quân đội, cú tấn công của Người Đổ Bộ yếu ớt không chịu nổi, số 1 hoàn toàn không sợ, vẫn vững vàng bay tới chỗ nó. Nghe đến câu này, nhân viên kỹ thuật ngoài màn hình thoáng cái thộn mặt, cấp tốc tìm số hiệu tương ứng với Người Đổ Bộ, cẩn thận thẩm tra một phen xong thì ai nấy sợ ngây người. “Trời đất thánh thần ơi! Phi thuyền Đế tổng điều khiển lại là số hiệu lây nhiễm gốc mà chúng ta vẫn tìm kiếm!” Sợ trung tướng Joram nghe không hiểu, bộ trưởng Bộ Kỹ thuật bèn giải thích chi tiết lại lần nữa: “Trước đó chúng tôi đã bảo trong hệ thống sinh ra một trí não sở hữu ý thức bản thân đúng không? Số hiệu đối ứng với trí não ấy bị trí não Quân đội phán định là số hiệu nhiễm virus, nên bị đặt thẳng vào khu cách ly. Cả sự kiện đều do số hiệu nhiễm virus này dựng nên. Không biết vì nguyên nhân gì mà nó tự tiện thay đổi nhiệm vụ, bắt cóc thể ý thức của Nguyên soái với đại tướng Condon, cuối cùng còn bắt cóc toàn bộ học sinh tiến vào hệ thống đến hệ thống của mình! Tên này chính là đầu sỏ!” Vì lúc trước không biết số hiệu nào mới là số hiệu lây nhiễm gốc, nhân viên Bộ Kỹ thuật không thể không kiểm tra từng số hiệu một. Lượng công việc tương đối lớn, dù có trí não hỗ trợ, bọn họ vẫn cần rất nhiều thời gian để làm. Chỉ cần sơ xuất một chút thôi, họ có khả năng sẽ phá đi số hiệu đại diện cho học sinh, thậm chí Nguyên soái! Đồng thời số hiệu ấy còn giảo hoạt vô cùng, nó biết ngụy trang bản thân, đồng hóa những số hiệu khác nhằm gây rối tầm mắt mọi người. Điều này càng tăng thêm độ khó cho nhân viên kỹ thuật. Trí não Quân đội cũng bị tung hỏa mù, nhưng nó biết mình đã cách ly đoạn số hiệu bị lây nhiễm từ trước, chỉ cần hủy diệt sạch sẽ số hiệu tại khu cách ly, đoạn “rác” kia tự nhiên cũng bị hủy theo. Trong thế giới ảo, chiến hạm đen tượng trưng cho trí não Quân đội phá hủy những cơ giáp, chiến hạm ven đường. Tại thế giới hiện thực, báo cáo trên màn hình công tác của Bộ Kỹ thuật lại là từng đoạn số hiệu bị trực tiếp cắt bỏ. “Sớm phát hiện số hiệu này thì tốt rồi! Chết tiệt –” Bộ trưởng Bộ Kỹ thuật bóp cổ tay. “Thôi xong! Nếu nó bị tiêu hủy, toàn thế giới trong đây sẽ sụp đổ –” Hắn chưa dứt câu, Người Đổ Bộ đã bị bắn trúng. Chiến hạm đen số 1 đáp xuống đối diện nó, mọi họng pháo đều chĩa vào Người Đổ Bộ, chuẩn bị tặng nó một phát cuối cùng. Nhìn những pháo đài ấy, Người Đổ Bộ — chính xác phải nói là trí não của Người Đổ Bộ làm một động tác mà chẳng ai tưởng tượng nổi. Đối mặt kẻ địch, phi thuyền trắng xốc hai cánh lên trời. “… Đầu hàng.” Nó… vậy mà đầu hàng á!? Hai tay giơ lên ý là đầu hàng, đầu hàng sẽ không giết – hồi trước bọn nhỏ Đế tổng nói với trí não khác như thế. Những trí não khác làm theo rồi, quả nhiên không bị “giết”. Nhưng — Đầu hàng là với nhân loại thôi. Đứng trước tư thế đầu hàng của Người Đổ Bộ, chiến hạm đen vẫn chẳng chút lưu tình mà nhắm toàn bộ họng pháo về phía nó, tiếp theo… Khai hỏa. *** Trước khi vụ nổ phát sinh, Olivia và Mục Căn đã chạy đến trước một cánh cửa. Máy định vị căn cứ nhắc nhở rằng tọa độ sau cánh cửa này chính là tinh hệ số 11 (88,96,13) chân chính, song cánh cửa nặng trình trịch, Mục Căn hoàn toàn kéo không nổi, rốt cuộc vẫn là Olivia dùng sức kéo ra. Olivia kéo cửa, Mục Căn vào trước, sau đó dồn sức tha hai con tin vào từ khe hở. Ngay khi cả ba vào hết, Mục Căn nghe được tiếng nổ mạnh vang dội nhất từ thuở cậu sinh ra tới nay. Ngọn lửa che trời lấp đất, mãnh liệt ập tới từ hành lang – cảnh tượng sau cùng mà Mục Căn chứng kiến qua khe cửa. Cửa lập tức đóng sầm trước mặt cậu. Đối diện với vụ nổ thình lình xảy ra, Ollie thả tay khỏi cửa, thời gian quá ngắn, giữa tiêu phí thêm nhiều thời gian cùng sức lực nhét mình vào cửa và buông tay, hắn chọn vế sau. Ollie bị nhốt bên ngoài. “Ollie…” Mục Căn nhẹ giọng gọi tên Ollie. Cậu dứt khoát kéo hai đại nhân tiến lên. Trong cửa cực kỳ đông đúc, nơi nơi đều là cabin hình trứng. Toàn thể học sinh hy sinh trong lần thi đấu này đều nằm trong cabin, có Dobby, có Brad, có Avery… Chẳng thiếu một ai. Tìm một cabin hình trứng còn trống nhét hai người Nguyên soái vào, Mục Căn thấy được Ollie. Nom họ như đang ngủ say, phảng phất giây sau sẽ tỉnh lại. Mục Căn xoa xoa mắt, cong miệng cười. Cố sức nhét hai đại nhân vào cabin hình trứng còn trống, Mục Căn chui vô cabin kế bên Ollie, vừa khép cửa cabin không lâu, cảm giác truyền tống quen thuộc tức thì truyền đến. “Hội hợp với các chiến hữu đã hy sinh, mang linh hồn mọi người cùng trở về cố hương.” Ý nhiệm vụ cuối cùng chính là chuyện này đúng không? Người vừa điều khiển phi thuyền là ai? Mặc kệ là ai thì giờ “linh hồn” người ấy cũng đang nằm trong cabin hình trứng đúng không? Tốt rồi, người ấy nhất định có thể cùng mọi người trở về “cố hương”. Mục Căn nhắm mắt lại.