Trung tướng Joram đặt micro xuống, không quay đầu lại mà chỉ nói hai chữ: “Tiếp tục.” Hai chữ này nói cho nhóm quan chức Quân đội, đồng thời nói với bộ trưởng Bộ Kỹ thuật. “Tiếp tục.” Trong hệ thống, Olivia cũng nói hai chữ ấy. Nhưng mà — “Tiểu đội cơ giáp số 4 của Học viện Gerando bị tổn hại nghiêm trọng, xin hãy nhanh chóng phái người thay thế!” Gerando – học viện phụ trách tấn công cơ giáp đầu tiên – gửi kháng nghị. “Tiểu đội số 7 của Học viện quốc phòng đế quốc bị trục trặc hai chiến hạm hỏa lực quan trọng! Xin tổng bộ trợ giúp!” Ngay tiếp theo, bên Học viện quốc phòng đế quốc cũng đến xin người. “Bà mả nhà nó!” Olivia chưa lên tiếng, Todd đứng bên cạnh đã chửi một câu tiếng địa phương quê nhà. Người của hai học viện này lần lượt được bọn họ cứu trên đường tới đây. Phỏng theo trang bị được phân chia, Gerando là tiểu đội cơ giáp viễn trình, còn Học viện quốc phòng đế quốc là tiểu đội hỏa lực, học sinh ba học viện vẫn do tổng chỉ huy của từng học viện lãnh đạo, Olivia không tính tiếp nhận quyền chỉ huy toàn bộ học viện. Nhưng chẳng biết bắt đầu tự lúc nào, hai học viện khác lại ngày càng áp sát Học viện quân sự đế quốc, thấp thoáng tỏ ý để Học viện quân sự đế quốc cầm đầu. Đối diện tình huống ấy, ban đầu Todd còn hả hê lắm: Học viện nhà mình thiệt lợi hại! Thủ lĩnh mình chọn ủng hộ quả nhiên đỉnh miễn chê! Song thời gian dần trôi, cậu ta hả hê không nổi nữa: Học viện khác hết xin người tới xin tài nguyên, người với tài nguyên phe mình lại hữu hạn, mấy thứ này từ đâu đến, phân phối thế nào toàn do phe mình nghĩ cách. Todd hơi phát rầu, mà Chapson lại càng lúc càng thấy thủ lĩnh nhà mình quá giỏi: Không có đường, dẫn mọi người tìm đường; Không có đồ vật, dẫn mọi người nghĩ cách kiếm đồ; Không có người… còn tạo ra người. Trong các học viện quân sự, Học viện quân sự đế quốc vốn ít nhất, dù năng lực trung bình mạnh hơn học viện khác chút ít, nhưng chung quy vẫn không thể bù lại khiếm khuyết lớn nhất là thiếu nhân thủ. Theo Chapson nghĩ, vô luận là Học viện Gerando hay Học viện quốc phòng đế quốc đều là nhân thủ mà thủ lĩnh tìm được nhằm “bù vào số nhân lực tài nguyên thiếu hụt của bên ta”. Thời điểm Học viện Gerando và Học viện quốc phòng đế quốc đụng trúng nan đề, trong hoàn cảnh thủ lĩnh nhà họ không biết cách giải quyết, họ thử tìm tới Học viện quân sự đế quốc. Chuyện họ giải quyết không nổi, thủ lĩnh Olivia đã giúp họ giải quyết. Lần thứ hai đụng trúng nan đề, họ lại tìm đến Học viện quân sự đế quốc, thủ lĩnh Olivia lại giúp họ xử lý gọn gẽ. Con người đều có quán tính, nên khi gặp phải nan đề lần nữa, điều họ nghĩ tới trước tiên chỉ có Học viện quân sự đế quốc. Tâm lý của họ dần nảy sinh cảm giác tin tưởng và ỷ lại Học viện quân sự đế quốc, cảm giác này hình thành một ấn tượng mơ hồ trong lòng họ, ấn tượng ấy như một vết tích khó phai khiến họ dưới tình huống vô thức, bắt đầu chấp nhận chỉ huy từ Học viện quân sự đế quốc. Đây chính là điểm lợi hại của thủ lĩnh Olivia. Mấy ngày không nghỉ ngơi, vành mắt thủ lĩnh đã hơi đen — Olivia như vậy khiến các học sinh Học viện quân sự đế quốc an tâm hẳn. Dẫu nghe thấy lời trung tướng Joram nói vừa nãy, biết vị trí hiện tại của họ hiểm nguy trùng trùng, song chứng kiến tư thế liều mạng của thủ lĩnh nhà mình, cõi lòng họ bỗng chốc kiên định. Thủ lĩnh nhất định có thể cứu Nguyên soái và đại tướng ra, dẫn mọi người cùng rời khỏi chốn này – ai ai cũng tin chắc điều ấy. Mục Căn, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra — nhìn chằm chằm bảng điện tử một cách sắc bén, Olivia thốt lời thề chắc nịch với bản thân! Ai u? Hỡi mấy bé cho rằng Olivia đang vì nghĩ cách giải cứu Nguyên soái với đại tướng mà hao tâm tổn trí, không buồn ngủ nghỉ, các cưng ngây thơ quá rồi đó! Đối tượng Olivia muốn cứu hoàn toàn hổng phải hai bác già rách việc kia đâu nghen, mà là thiếu niên Mục Căn non tơ khả ái nha nha!  ̄▽ ̄ Người đầu tiên được Học viện quân sự đế quốc cứu là Brad đang hoảng hốt lái phi thuyền đào thoát. Mới đầu Olivia không quan tâm hắn, còn dùng hắn làm mồi để thừa dịp đánh hạ vài chiến hạm địch. Mãi tới lúc gần bị đánh rụng, đối phương phát tín hiệu cầu cứu ý bảo mình là học sinh Học viện tổng hợp đế quốc. Bấy giờ Olivia mới tức tốc sai người cứu hắn. Từ miệng Brad biết tin toàn thể Học viện tổng hợp đế quốc bị địch bắt làm tù binh, học sinh Học viện quân sự đế quốc loáng cái như hăng tiết gà: Nhiệm vụ cứu n tân nương đế quốc cứ giao cho bọn tui! ~(≧▽≦)/~ Cơ mà… Đi đâu cứu? Thế là cả bọn hướng ánh mắt chờ mong về phía khoang chỉ huy, tin rằng ngài thủ lĩnh anh minh thần võ chắc chắn sẽ giúp họ tìm được chỗ các tân nương nha ~ Thay vì tìm kiếm mù quáng, chẳng bằng khiến kẻ địch chủ động tiết lộ vị trí căn cứ cho họ biết. Olivia chọn phương pháp: Mồi. Phái vài học sinh làm mồi để kẻ địch bắt đi, khẳng định kế tiếp kẻ địch sẽ dẫn họ về căn cứ, đây là phương pháp truy tìm tung tích tù binh lẹ nhất! Sự thật chứng minh quyết sách của Olivia rất chính xác, ven đường, họ giải cứu học sinh Học viện quân sự Gerando đang trên đường bị áp giải, sau đó lại giải cứu Học viện quốc phòng đế quốc đang bị nhốt tại vùng giáp ranh căn cứ. Duy độc không tìm thấy Học viện tổng hợp đế quốc. Đánh giá chiến lực đôi bên xong, cuối cùng Olivia hạ lệnh tấn công căn cứ đối phương. Nhân thủ không đủ, hắn phải mượn binh lực của hai học viện kia. Nhưng bất đồng với Học viện quân sự đế quốc, hắn rõ ràng có chút trầy trật khi chỉ huy hai học viện này: Hai ba phát đã bắn hết cái pháo trọng lực mới vớ được – tụi bây phá sản thế, mẹ tụi bây biết không? Nhân thủ khó lắm mới tìm được thoắt cái tiêu tùng một phần sáu — vội đi đầu thai hả! Dưới bề ngoài trầm ổn là nội tâm đã nổi sùng của Olivia. Hôm qua tự mình ra trận bị thương, hôm nay lại đau ê ẩm, Olivia thoáng nhíu mày. Bởi ngày hôm qua chạm trán cơ giáp địch tương đối khó đánh, trong tình thế Verald phe ta còn bại lui, Olivia buộc phải đích thân xuất trận. Tuy sau cùng vẫn đánh bại cơ giáp nọ, nhưng Olivia cũng bị thương nặng. Trong hệ thống mô phỏng hiện thực 100%, bất kỳ đau đớn nào cũng hệt như hiện thực. Cả ba học viện đang chiến đấu gồm Học viện quân sự đế quốc, Học viện Gerando và Học viện quốc phòng đế quốc đều không có khoa Y học, điều này đồng nghĩa trong đội bọn họ thiếu nhân viên y tế, đạn dược trong kho tiếp tế còn dư khá nhiều, song tài nguyên y dược vốn ít ỏi đã cạn sạch bách trong vòng hai ngày. Đến khi Olivia bị thương, thậm chí chẳng đào đâu ra thuốc chữa thích hợp trong kho hàng. Tương tự những học sinh bị thương khác, Olivia không thể không cố gắng chống đỡ. Lạnh lùng nhìn đủ loại báo cáo cầu viện liên tiếp truyền về từ tiền tuyến, Olivia cảm giác vết thương ngày càng đau. Sau cùng, hắn quyết định không tiếp tục trợ giúp hai đội ngũ đang gặp vấn đề của Học viện Gerando và Học viện quốc phòng đế quốc nữa. Lòng kiên nhẫn của hắn đã cạn: Số tài nguyên hữu hạn nên dùng cho đội ngũ xứng đáng hơn, thứ không đáng nhất định phải vứt bỏ. Chả mấy chốc đã có chiến báo khác truyền đến, Olivia lập tức dời lực chú ý. Không biết có phải ảo giác hay chăng, Olivia cứ cảm thấy việc chỉ huy đám học sinh học viện khác bỗng nhiên dễ hơn hẳn, quá trình từ khi hạ lệnh đến lúc chấp hành rút ngắn rất nhiều, từ một giờ chiều, tin thắng trận báo về không ngớt, đến bốn giờ chiều, mặt trận đã tiến lên hẳn một km! Lần đầu tiên gặp được chuyện này kể từ lúc hạ lệnh tấn công căn cứ địch tới nay! Tinh thần Olivia phấn chấn lên, hắn ngồi thẳng người, nhưng cơn đau từ vết thương nơi bụng khiến hắn phải nhanh chóng gập eo. “Ngài thủ lĩnh, xin xử lý vết thương một lần nữa đi.” Todd dĩ nhiên biết vẻ mặt ấy đại biểu cho điều gì, bởi vết thương của Olivia là do cậu ta băng bó. “Ừ.” Olivia hơi gật gật đầu, tức khắc nhắm mắt lại, làm việc quá lâu, hai mắt cũng rất mệt, hắn có thể tranh thủ thời gian băng bó vết thương để mắt nghỉ chốc lát. Olivia tưởng lần này vẫn là Todd xử lý cho mình, cũng chuẩn bị tinh thần Todd tay chân vụng về lại làm đau vết thương, ngặt nỗi — Hắn đánh giá trình độ Todd quá cao rồi. Động tác lần này của Todd còn mạnh bạo hơn! Tháo băng cũ, rửa sạch lại, bôi thuốc, sau đó băng bó… Từng động tác đều khiến lông mày Olivia nhăn mỗi lúc một sâu, khi vết thương được xử lý và băng lại lần hai xong, cả Olivia lẫn Todd đồng thời thở phào một hơi! Olivia chậm rãi mở mắt. Mặt đầy sọc đen, toan mắng Todd một trận, phục vụ kiểu quái gì vậy! Kém không thể tả — Rồi, hắn thấy được khuôn mặt tập trung tinh thần của Mục Căn. Rốt cuộc dùng băng vải buộc xong cái nơ bướm xinh đẹp trên bụng Olivia, Mục Căn bấy giờ mới hoàn toàn yên tâm. Đối diện với đôi mắt tròn xoe của Olivia, Mục Căn nhoẻn cười. Cái miệng chuẩn bị chửi người khẽ mở ra, lại chẳng thốt nên câu nào. “Thuốc này tốt lắm, sáng mai là khỏe liền à.” Olivia nghe Mục Căn nói thế với mình. Người mình đang một lòng nghĩ cách cứu viện thình lình hiện thân trước mặt, không những dịu dàng (?) băng bó vết thương cho mình, còn trò chuyện với mình nữa chớ! “Giờ cậu đang sốt đó! Ngồi cũng đau lắm đúng hông? Uống thuốc này vào sẽ đỡ hơn, cũng không làm buồn ngủ đâu.” Mục Căn đưa thêm hai hộp thuốc cho Olivia. Hoàn toàn không nhận ra tâm tình Olivia giờ phút này, bản mặt bự chẳng cực kỳ không hiểu phong tình của Todd chen vô giữa hai người. “Thủ lĩnh Olivia, chưa kịp báo cho ngài biết, Học viện tổng hợp đế quốc và Học viện quân sự Colton mới chạy tới vào trưa nay, vừa đến đã chủ động tham dự chiến đấu, mãi ban nãy mới rảnh rỗi đến đây báo tin. Tôi thế mới biết sở dĩ hôm nay chiến đấu thuận lợi như vậy là nhờ họ đấy!” Todd rõ ràng rất cao hứng, báo toàn bộ tin tức mới nhận được Olivia. “Bọn họ mang theo một thuyền vận tải đầy ụ nhân viên và vật tư! Là Người Đổ Bộ đó! Ngài biết không? Loại thuyền vận tải này đặc biệt lớn luôn! Quá tốt rồi, hai học viện cộng thêm vật tư đầy ắp nha! Kế tiếp ngài không cần lo lắng nữa đâu!” “Đúng rồi, nghe bảo chỗ họ có khoa Y học, nên chúng tôi mượn tạm một nhóm nhân viên y tế đến chẩn trị lại cho mấy đứa bị thương lúc trước. Người mới băng bó cho ngài là người tôi xin từ họ đấy, nghe nói là học sinh tay nghề giỏi nhất, ngài thấy sao?” Nói tới đây, vẻ mặt Todd khẩn trương thấy rõ, dòm kỹ sẽ phát hiện vẻ mặt Mục Căn cũng có chút khẩn trương. Ngoại trừ khẩn trương, mơ hồ còn hơi… chột dạ? Để có thể xách hòm thuốc sang đây băng bó vết thương cho Ollie, lần đầu tiên Mục Căn lạm dụng chức quyền!  ̄▽ ̄ Trời biết cậu căn bản không phải khoa Y học, hơn nữa, hồi luyện tập hạng mục hộ lý cơ bản trong quân huấn, thành tích của Mục Căn cũng đứng nhất từ dưới đếm lên. Lần này được lại đây, còn lấy danh nghĩa học sinh tay nghề tốt nhất, từ đầu tới đuôi là Mục Căn lợi dụng chức tổng chỉ huy để cướp được. Cậu khẩn trương dòm Ollie. Cậu biết kỹ thuật của mình không xịn lắm, nhưng cậu muốn gặp Ollie trước nha! Nghe nói Ollie bị thương cái là toàn thân cậu nôn nóng không yên. “Thủ lĩnh Olivia, xin hỏi nhân viên y tế này băng bó thế nào?” Todd lại hỏi, ngữ khí nghiêm trang, sặc mùi nếu đại nhân Olivia không hài lòng thì lập tức quẳng nhân viên y tế kia đi. “… Tốt… Rất tốt…” Nom gương mặt chờ mong của Mục Căn, Olivia cất giọng có chút lắp bắp. “Quá tốt!” Nhân viên y tế có thể khiến thủ lĩnh Olivia khó tánh hài lòng, vậy tay nghề chắc giỏi lắm, Todd rốt cuộc an lòng. Vì thế — “Thưa ngài nhân viên y tế tay nghề cực tốt, thiệt ra… tôi cũng bị thương, xin ngài xem cho tôi nữa được không?” Todd gãi gãi đầu, quyết định giao luôn mình cho nhân viên y tế. “Được, được.” Mục Căn gật đầu, tức tốc đi theo Todd sang phòng khác. Vừa đi liền ngoảnh lại, nhìn Olivia đang hướng ánh mắt trông mong về mình, chỉ kịp nói một câu: “Nhớ kỹ phải uống thuốc nha!” Xong, cửa cabin cũng nặng nề hạ xuống giữa hai thằng bé. Ngay tiếp theo, cách bức tường cách âm dày ơi là dày, phòng bên truyền đến tiếng rống tê tâm liệt phế của Todd. Mỗi người ở gần Olivia đều là thân tín của hắn, theo lý thường, những thân tín này đều lựa chọn nhân viên y tế được đại nhân Olivia khen tay nghề rất xịn băng bó vết thương cho mình. Kế tiếp, tiếng rống cứ thế vang lên mãi chẳng ngừng! Tuy rằng đang trên chiến trường, tuy rằng vết thương vẫn rất đau, tuy rằng tiếng rống xung quanh khó nghe muốn chết, nhưng — Khóe miệng Olivia vẫn thoáng cong lên. Cùng được Mục Căn xử lý vết thương, song phương thức đối đãi lại có khác biệt vi diệu: Đứa khác nhận một hộp thuốc, mình lấy được tận hai hộp nhen!!! Băng của đứa khác chỉ quấn ba vòng, băng vải của mình là sáu vòng nhen!!! Kết luận, Mục Căn vẫn đối với mình tốt nhất. Olivia rốt cuộc hài lòng thỏa dạ