Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 4 : Người này chỉ trên trời mới có(2)

Rất nhanh mọi chuyện giống như đúc với suy đoán của Lục Trường Sinh. Mới chỉ là ngày đầu tiên vừa xuyên qua, liền bắt gặp bảy tám người thần bí, tự xưng là Chưởng giáo, Thái Thượng trưởng lão tông môn gì đó. Ý tứ đại khái của họ chính là muốn thu mình làm đồ đệ. Cuối cùng sau khi tám người kịch liệt tranh đấu, mình lựa chọn bái nhập vào Đại La Thánh Địa, sau đó liền đi theo chưởng giáo Đại La, đi tới Đại La Tiên Cung, bắt đầu con đường tu tiên. Hết thảy tựa hồ đều phát triển theo phương hướng tốt, nhưng mà bi kịch tới quá nhanh. Đi vào Đại La Tiên Cung, mình vô cùng bức thiết muốn tu tiên, sư tôn mình, cũng chính là chưởng giáo Đại La cũng không chút nào keo kiệt, trực tiếp xuất ra tâm pháp mạnh nhất Đại La cho mình lĩnh hội, sau đó cầm tay chỉ việc dạy mình tu tiên. Nhưng kết quả cuối cùng, mình vậy mà học không nổi. Vị sư tôn này, càng là xuất ra vô số thiên tài địa bảo, giúp mình phạt mao tẩy tủy, cố bổn bồi nguyên, nhưng mặc dù là như thế, mình vẫn như cũ phá vỡ kỷ lục của Đại La Thánh Địa. Ở trong thời gian ba năm hoàn thành Luyện Khí, quang vinh trở thành một 【 Luyện Khí sĩ 】. Trong thế giới tiên hiệp, cảnh giới giữa các tu sĩ chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Kim Đan, Kết Anh, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, tổng là mười một đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại phân chia nhỏ thành bốn tiểu cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn. Mà mình, mượn nhờ vô số thiên tài địa bảo phạt mao tẩy tủy, cố bổn bồi nguyên, hao phí thời gian ba năm, mới vừa vặn đột phá tới Luyện Khí sơ kỳ. Nhưng làm cho Lục Trường Sinh muốn thổ huyết chính là, mình chỉ là đột phá đến Luyện Khí sơ kỳ, kết quả thế mà dẫn tới dị tượng khủng bố như thế. Nếu không phải là biết rõ bản thân đang ở cảnh giới gì, nói thật Lục Trường Sinh cũng thiếu chút nữa bị chính mình lừa gạt. Giờ khắc này, Lục Trường Sinh xem như đã triệt để minh bạch, mình dù không phải phế thải tu tiên, nhưng hoàn toàn không có quan hệ với hai chữ thiên tài, nó chung là loại thường thường không có gì lạ, tuyệt đối không tốt nhưng cũng không quá kém. Ba năm đột phá Luyện Khí cảnh, đặt ở Đại La Thánh Địa đã là kém cỏi nhất, nhưng phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, ba năm đột phá Luyện Khí cảnh cũng có thể coi là rất tốt rồi. Mà kim thủ chỉ lớn nhất của mình, chính là bề ngoài của nhân vật chính. (kim thủ chỉ:bàn tay vàng: hiểu đơn giản chính là thứ tác giả dùng để buff cho nhân vật chính, là lợi thế giúp thằng main có thể vượt qua các lão tổ ngàn vạn năm mà không quá vô lý.) Không sai. Trải qua ba năm cẩn thận nghiên cứu, hắn đã phát hiện, vô luận mình làm cái gì, đều có thể mang đến một số hiệu quả không giống bình thường. Thí dụ như nói, mình đột phá cảnh giới thật ra là một chuyện rất bình thường, không có gì đặc biệt so với tu sĩ khác, nhưng vẫn sẽ làm cho đất trời hiện lên cảnh tượng kì dị. Nhìn thì rất dọa người, nhưng trên thực tế vậy mà không có tác dụng gì. Còn nữa, mỗi khi mình đột phá một cảnh giới, đều sẽ sinh ra một kỹ năng bị động. Kỹ năng bị động ở Luyện Khí cảnh này chính là đại đạo vờn quanh. Mình đứng ở chỗ này, chỉ cần suy nghĩ sự tình gì, chung quanh liền sinh ra Âm Dương khí đại đạo, hình thành Tiên Thiên Bát Quái đồ, hay là xuất hiện các dị tượng khác. Người không biết sẽ cho là mình đang ngộ đạo. Tại thế giới tiên hiệp, tiến vào trạng thái ngộ đạo khó như lên trời, duy chỉ có đại hiền giả, người có đại trí tuệ, mới có thể tiến vào trạng thái ngộ đạo một hai lần. Mà chỉ cần mình nguyện ý, liền tùy thời tùy chỗ tiến vào trạng thái "giả" ngộ đạo. Nhìn như tiến vào ngộ đạo, nhưng thật ra là đang tự hỏi tối ngày mai nên ăn cái gì. "Ai!" Thở dài một hơi, Lục Trường Sinh có một loại cảm giác không nói nên lời. Đây chính là thế giới tiên hiệp mạnh làm vua, thua làm cẩu a. Mình có được khuôn mặt của nhân vật chính, nhưng không có thiên phú của nhân vật chính, nên làm như thế nào để sinh tồn được a. Chẳng lẽ lại dựa vào ăn bám sao? Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi liếc mắt nhìn những nữ tử ở dưới Hồng phong. Quả nhiên vừa nhìn một cái, một đám nữ tử bị say đến trái nghiêng phải ngã. "Ai!" Nhịn không được lại thở dài, Lục Trường Sinh cầm lấy hồ lô ngọc phỉ thúy, uống vào một ngụm, ngay sau đó liền đi vào chỗ ở. Hắn rất buồn rầu. Không biết đường ra ở phương nào. Nhưng mà rất nhanh, một bóng người xuất hiện ở bên trong phòng ốc. Không phải ai khác. Chính là sư tôn của Lục Trường Sinh. Thanh Vân chân nhân.