Phương Tiểu Thư nhìn ra ngoài từ lỗ nhỏ trên cửa, liền thấy Cao Diệc Vĩ bước nhanh về phía này, hắn mặc âu phục màu xanh đậm kẻ sọc, tướng mạo trắng nõn văn nhã, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, nhìn thực tuổi trẻ, một điểm đều không giống như là đại ca của một bang nhóm xã hội đen, đổ như là một học giả nho nhã lễ độ. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ rang của hắn mang theo như có như không cười lạnh, khi ấn chuông cửa trực tiếp liền từ lỗ nhỏ bên ngoài nhìn vào bên trong, Phương Tiểu Thư sợ hãi ngồi xổm xuống dựa vào đến cạnh cửa, ngừng thở lập tức lấy ra di động gọi điện thoại cho Bạc Tể Xuyên. Điện thoại rất nhanh liền có người trả lời, bên kia Bạc Tể Xuyên vừa nghe điện thoại đã nói: "Anh đang làm việc, giữa trưa không trở về nhà ăn cơm, buổi sáng giống như đã nói qua cho em rồi, có chuyện gì sao?" Trong nội dung lời nói của hắn tuy mang theo chút cảm giác không kiên nhẫn, nhưng giọng điệu thực bình thản, cho nên sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng hiện tại Phương Tiểu Thư căn bản không có tâm tư quan tâm giọng điệu của hắn hoặc là hắn nói gì đó. Nửa ngồi vừa xê dịch đến một bên, đợi cho dời ra đủ xa, khi xác định Cao Diệc Vĩ đứng ngoài cửa không nhìn được cô, Phương Tiểu Thư mới ách cổ họng thấp giọng nói: "Mau trở lại, Tể Xuyên, anh mau trở lại..." Giờ phút này Bạc Tể Xuyên đang đứng tại trong phòng riêng ở nhà tang lễ nghe điện thoại, trong phòng bên cạnh là người nhà của người đã mất tới trao đổi công việc, hắn nghe ra sự không ổn định trong giọng nói của Phương Tiểu Thư, lúc này hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?" Hắn vừa nói, liền một bên cởi áo dài trắng đi ra bên ngoài, khi đi ngang qua phòng chờ hắn cho người nhà của người đã mất một ánh mắt thật có lỗi, theo sau bước nhanh ra phía cửa lớn của nhà tang lễ. Phương Tiểu Thư có chút nghẹn ngào, trong ánh mắt lại không có nước mắt, cô rõ ràng ở trong phòng ấm áp, lại cảm thấy giống như đặt mình vào trong hồ nước mùa đông. Cô hít vào một hơi nói: "Cao Diệc Vĩ đến đây." Bạc Tể Xuyên mạnh trợn to mắt, bước nhanh đi đường biến thành chạy nhanh, hắn trấn an Phương Tiểu Thư vài câu chạy nhanh ra nhà tang lễ, lúc lái xe gọi điện thoại cho người giới thiệu người nhà của người đã mất đến nói chuyện về công việc liên quan đến chuyện nhập quan tài giải thích một tiếng liền vội vàng về nhà. Hôm nay chính là trao đổi đơn giản, cũng không có thật sự chuẩn bị nhập quan tài, nếu không như vậy rời đi là cực kì bất kính với người đã mất, Bạc Tể Xuyên nhất định không làm được. Phương Tiểu Thư khẩn trương một hồi liền bình tĩnh lại, thầm nghĩ chính mình thật sự là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, từ lỗ nhỏ ở bên ngoài đó nhìn vào bên trong cũng thấy không rõ cái gì, cửa biệt thự lại rất dầy nặng rất cao, cách âm cũng không sai, cô cũng không cần lo lắng như vậy. Chẳng lẽ Cao Diệc Vĩ còn dám trực tiếp phá cửa hành hung tại khu biệt thự Lục Hải khu biệt thự chuyên dành cho người nổi tiếng? Phương Tiểu Thư nhu nhu thái dương, chậm rãi đứng lên từ cửa sổ rớt ra một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, Cao Diệc Vĩ không có lại ấn chuông cửa, nhưng cũng không có rời đi, hắn một tay mang theo thuốc lá tựa vào cạnh cửa hơi có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm cửa phòng, nếu không phải biết hắn đã làm những chuyện táng tận thiên lương, thật đúng là nhìn không ra đến một người đàn ông phong nhã hào hoa áo mũ chỉnh tề như vậy sẽ là một người khốn nạn. Đường Bạc Tể Xuyên theo nhà tang lễ gấp trở về cũng không tính gần, nhanh nhất cũng muốn nửa giờ, vẫn là ở dưới tình huống không kẹt xe. Sau khi Phương Tiểu Thư tại chỗ đợi hơn mười phút, cuối cùng nhưng vẫn không có dũng khí lại đứng ở đằng kia, vòng khai chỗ có thể nhìn đi lên tầng hai. Cô khóa mình vào trong phòng của Bạc Tể Xuyên, khóa cứng cửa, nhào vào trong chăn chôn toàn bộ thân mình, giống như làm vậy cô sẽ không bị ảnh hưởng. Rất uất ức, cô thật sự rất uất ức, hung thủ hại chết ba mẹ cùng cậu liền đứng ở ngoài cửa, cô lại không có dũng khí ra ngoài cầm đao đâm hắn, mà cho dù cô có cái kia dũng khí, chỉ sợ trước lúc cô đâm Cao Diệc Vĩ cũng đã bị bảo tiêu của hắn nổ súng bắn chết. Nhớ không rõ qua bao lâu, bắt đầu có tiếng bước chân rất nhỏ tới gần, như ẩn như hiện cũng không rõ ràng. Cả người Phương Tiểu Thư cứng đờ, tim đập sắp bay ra đến đây, cô hơi run run mở chăn ra, nhẹ tay nhẹ chân đi tới cửa, dán vào cửa nghe tiếng bước chân ngoài cửa, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tám tuổi năm ấy tại trong nhà mình nhìn đến trường hợp máu chảy đầm đìa, ngay cả hô hấp đều nhanh kiên trì không nổi nữa. "Tiểu Thư?" Tiếng nói quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, thần kinh cả người Phương Tiểu Thư hoàn toàn lơi lỏng xuống, cô nhanh chóng mở ra cửa nhào vào trong lòng người nọ, nhanh chóng ôm chặt hắn giống như ôm một gốc cây cỏ cứu mạng. Trên người Bạc Tể Xuyên còn mang theo khí lạnh vào mùa đông, hắn mặc áo gió có lông màu đen, khăn quàng cổ ô vuông màu xanh giấu ở trong áo gió, cùng áo sơ mi trắng tao nhã bên người phối hợp phi thường sạch sẽ. Trên tay hắn đeo bao tay màu đen còn chưa kịp cởi ra, liền như vậy xoa lưng của cô, thần sắc phức tạp nhẹ nhàng ôm cô, sườn mặt hôn một chút hai má của cô, thấp giọng nói: "Không quan hệ, anh ở chỗ này, đừng sợ." Phương Tiểu Thư đỏ hốc mắt nhìn về phía trước, trong ánh mắt không có tiêu cự. Cô điểm mũi chân đem cằm gối lên vai Bạc Tể Xuyên, trong hơi thở tràn ngập hương vị của hắn, điều này làm cho cô bình tĩnh hơn và có cảm giác an toàn. Cô "Ừ" một tiếng, ách cổ họng hỏi: "Anh gặp phải hắn sao?" Bạc Tể Xuyên chậm rãi rớt ra khoảng cách giữa hai người, tháo ra cái bao tay vén vén tóc đen hỗn độn của cô, ôm cô đi vào trong phòng ngủ, hơi hơi vuốt cằm nói: "Đụng phải." "Hắn cùng anh nói cái gì? Anh là như thế nào đuổi hắn đi?" Phương Tiểu Thư khẩn trương truy hỏi. Bạc Tể Xuyên quay đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Không nói cái gì, anh chỉ nói cho hắn em đã kết hôn rồi, không thích hợp làm người tình của hắn." Nguyên lai Cao Diệc Vĩ cũng không nhận ra cô, chính là tưởng tán gái thôi... Nói đến cũng đúng, khi đó cô mới tám tuổi, hiện tại đều hai mươi năm tuổi, con gái đến mười tám tuổi đều rất khác, cho dù bộ dạng của cô cùng ba mẹ rất giống nhau, nhưng thời gian cách lâu như vậy, làm sao liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nhiều lắm cũng liền cảm thấy giống như đã từng quen biết thôi. Phương Tiểu Thư sửng sốt một chút, trong lòng kiên định rất nhiều, cô xấu hổ xoay đầu ra chỗ khác, cúi đầu nói: "Nga..." Bạc Tể Xuyên khó được nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, trong lòng thoải mái nói không lên lời, nhưng lại chọn không ra chỗ nào có điểm ngứa, hắn khắc chế tâm tình hay thay đổi của mình, cởi bỏ nút cài của áo gió rồi bỏ ra khăn quàng cổ. Phương Tiểu Thư tự nhiên tiếp nhận khăn quàng cổ của hắn, lại giúp hắn cởi áo gió, tất cả đều đưa đến phòng giữ quần áo, khi trở về liền thấy hắn chỉ mặc áo sơmi quần tây ngồi ở bên giường, hai tay ấn cái trán, không biết suy nghĩ cái gì. Phương Tiểu Thư chậm rãi khép lại cửa phòng, thanh âm khóa cửa làm cho Bạc Tể Xuyên ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn về phía cô. Phương Tiểu Thư một bên đi về phía hắn một bên cởi quần áo, khi đi đến trước mặt hắn đã muốn cởi ra chỉ còn lại có một kiện áo sơmi màu đen. Cô mặc quần lót ren màu đen, áo sơmi đen bao vây lấy cái mông rất cong của cô, mang theo một cỗ nói không nên lời cảm giác dụ hoặc. Phương Tiểu Thư tách ra hai chân khóa ngồi vào trên đùi Bạc Tể Xuyên, ôm chặt cổ hắn hôn lên môi của hắn. Bạc Tể Xuyên hơi hơi ninh mi, tay không tự giác nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, chỉ bị cô đẩy nhẹ nhàng liền thuận theo ngã xuống giường. Giường mềm mại nhảy đánh một chút khi hai người cùng nhau ngã xuống, Bạc Tể Xuyên cắn cánh môi mềm mại của Phương Tiểu Thư, ngón tay thon dài vén áo sơ mi đen rộng thùng thình đến phía trên bộ ngực, tựa hồ có điểm do dự, nhưng cuối cùng vẫn cởi ra áo lót của cô, thử tính nhẹ vỗ về trước ngực mềm mại của cô. "Ừ..." Phương Tiểu Thư khinh ngâm ra tiếng, đầu lưỡi liếm qua cánh môi của hắn, theo cằm của hắn hôn một đường xuống dưới, một bên hôn hắn một bên cởi áo sơ mi trắng hắn mặc cẩn thận tỉ mỉ. Áo sơmi đem đường cong ở vai hắn cùng dáng người mê người phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn, người đàn ông mặc áo sơmi ăn mặc như thế tao nhã sạch sẽ một khi cởi áo sơmi, chỉ biết so với lúc mặc càng hoàn mỹ cùng mê người. Khung xương dáng người, hình dáng bộ mặt rõ ràng, khí chất tao nhã mà cực kì cơ trí của Bạc Tể Xuyên, cho dù là cởi quần áo cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, từ lúc ở nhà tang lễ gặp hắn cô cũng đã ý thức được . Lông mi của Phương Tiểu Thư run run nhìn phía trên cởi trần của hắn, Bạc Tể Xuyên một cái xoay người đem đặt cô ở dưới thân, Phương Tiểu Thư thuận thế cởi quần lót, dùng hai chân kẹp lấy thắt lưng của hắn, ngẩng đầu hôn lên đầu ngực mẫn cảm ở trước ngực hắn, Bạc Tể Xuyên thét lớn một tiếng, bên tai có chút đỏ lên, lại như trước nhìn chằm chằm cô không dời tầm mắt. Nói thật, lần làm tình trước cùng Phương Tiểu Thư làm cho hắn mấy ngày không phục hồi lại tinh thần, giờ này khắc này thật giống như còn đắm chìm ở giữa dư vị kích tình lần trước, hắn căn bản không có biện pháp không ôn nhu với cô, cơ hồ cũng không cần phải cô như thế nào câu dẫn, hắn cũng đã cứng rắn không được. Ngay tại ý thức của Bạc Tể Xuyên có chút sắp hỏng mất, Phương Tiểu Thư bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mắt của hắn, kéo thấp đầu hắn hôn hôn hai má của hắn, cởi bỏ thắt lưng da giải thoát vật cứng của hắn từ đũng quần eo hẹp của quần tây, nắm thắt lưng của hắn ép xuống hướng chính mình, dùng vật cứng của hắn để ở cửa vào ướt át của mình, ám ách ôn nhu nói ba chữ: "Em yêu anh." Tại hai mươi mốt thế kỷ thiếu thốn cảm tình, cái khác đều càng ngày càng quý, chỉ có cảm tình càng ngày càng rẻ tiền, "Em yêu anh" ba chữ này liền cùng "Anh yêu" một dạng đã muốn không có ý nghĩa khắc sâu như ngày trước, nó cơ hồ thành câu ngoài miệng của mọi người, làm từ bình thường nhất biểu đạt tôn trọng cùng coi trọng. Bạc Tể Xuyên nguyên tưởng rằng khi hắn nghe thấy người khác nói với hắn này đó sẽ không có cảm giác đặc biệt gì, dù sao khi hắn đi học nhận được rất nhiều thư tình, cô gái theo đuổi hắn thực sự rất nhiều, hắn cũng nghe đến qua không ít loại này tỏ tình trực tiếp, được giống mỗi một lần đều không có cảm giác như ngày hôm nay. Cảm giác này thật giống như là, mặc kệ sau đó lại gặp bao nhiêu chuyện tệ hại như thế nào, chỉ cần nghĩ đến cô, chỉ cần nghĩ đến cô nói với hắn ba chữ này, liền cảm thấy cuộc sống của mình đã muốn thành công gấp đôi so với người khác. Bạc Tể Xuyên nhịn không được cúi đầu nhìn Phương Tiểu Thư hỏi một câu: "Em như thế nào tốt như vậy?" Tốt? Cô làm sao có thể tốt đâu? Một ngày gọi hơn mười lần điện thoại tra xét, chính cô đều cảm thấy quá đáng, nhưng Bạc Tể Xuyên cư nhiên còn nói cô tốt. Phương Tiểu Thư nhịn không được đỏ lên hốc mắt, đem bộ phận kề sát của hai người tới gần một chút, Bạc Tể Xuyên trực tiếp động thân tiến nhập thân thể của cô, cô thân ngâm một tiếng, không biết là thoải mái vẫn là đau đớn hơi cau mày, tại thời điểm hắn nhẹ nhàng rút động ra vào đứt quãng nói: "Ừ... Thật thoải mái, Tể Xuyên ở bên trong em..." Bạc Tể Xuyên cứng lại một chút, ôm lấy cô làm cho cô nằm đến giữa giường, tách ra hai chân của cô một lần nữa tiến vào thân thể của cô, đem đôi chân trắng nõn thon dài của cô đặt ở trên vai, hai tay đặt tại hai bên bả vai của cô, mấy sợi tóc đen cúi xuống dưới, có thể rõ ràng thấy cái trán đầy mồ hôi của hắn. Phương Tiểu Thư nâng tay lau mồ hôi giúp hắn, hắn thế nhưng tại lúc cô thu lại tay cắn ngón tay của cô, giống như con thỏ nóng nảy đến đỏ mắt. Thật đúng với câu con thỏ nóng nảy cũng cắn người. "Ô!" Phương Tiểu Thư làm bộ như rất đau ôn nhu nhỏ nhẹ khóc kể, "Đau quá, phía dưới anh làm em cho dù, mặt trên còn cắn em." Bạc Tể Xuyên buông ra tay cô, cúi người xuống trực tiếp cắn cổ của cô, khi răng nanh dán sát vào cổ của cô lại đổi thành môi, môi của hắn mút sâu vào da thịt tinh tế mềm mại trên cổ cô, từng vết hôn rõ ràng xuất hiện tại chỗ hắn hôn qua, làm cho người ta nhìn mặt đỏ tai hồng. Phương Tiểu Thư nắm chặt đệm chăn trên giường, thân ngâm trong miệng không ngừng nhanh hơn, thanh âm cũng càng lúc càng lớn, cô cắn môi, hai chân vô lực theo trên vai hắn rơi xuống dưới, ô nức nở nuốt nghiêng người dựa vào trong lòng hắn, hắn nằm đến phía sau cô, đem một chân cô nâng lên, theo bên cạnh tiến nhập cô, lần lượt đụng sâu vào trong thân thể cô, đầu cô chôn ở trong chăn, tiếng thân ngâm toàn là giọng mũi, càng gợi cảm . "Ừ... Quá sâu ... Nhẹ một chút..." Phương Tiểu Thư có chút chịu không nổi rút động tần suất nhanh như vậy của hắn, mày nhíu vào tay xoa phía sau, vô ý thức vuốt ve cơ bắp rõ ràng trên người hắn, việc này càng khơi dậy dục vọng của hắn. Tại thời điểm này, mặc dù là Bạc Tể Xuyên hướng đến thực dễ dàng mềm lòng với cô cũng không có biện pháp thật sự nghe theo lời cô nhẹ một chút, chậm một điểm, hắn không thể lại áp lực dục vọng của mình, tốc độ cùng lực lượng đều quá nặng. Cùng một lần trước không tính khoái trá lại làm cho hắn trí nhớ khắc sâu làm tình biểu hiện hoàn toàn bất đồng, lúc này đây hắn phi thường xuất sắc, giống người binh lính thiên tài nắm chặt thời gian huấn luyện qua, hai người tại trên giường âu yếm nhiều giờ mới xem như hoàn toàn phóng thích ra, dần dần dừng động tác. Chất lỏng màu trắng tràn ra ở chỗ kín của Phương Tiểu Thư khi hắn rút ra, Bạc Tể Xuyên nâng tay từ hộp giấy trên đầu giường rút ra mấy tờ khăn giấy giúp cô chà lau sạch sẽ, Phương Tiểu Thư đỏ mặt nằm nghiêng ở đàng kia cũng không dám quay đầu nhìn hắn, nhưng hắn làm xong chuyện này lại trực tiếp đem cô chuyển lại đây, cái trán gí sát vào cái trán của cô, tỉ mỉ nhìn ánh mắt của cô cùng hai má hơi đỏ. Rất nhanh, không chịu khống chế, đàn ông nếm đến ngon ngọt liền lại nhanh chóng cứng lên, đối mặt người vợ hợp pháp của mình, Bạc Tể Xuyên không có lý do gì ẩn nhẫn. Hắn cùng với cô mặt đối mặt, đem một chân của cô khoát lên chân của mình, lại tiến nhập thân thể của cô. Phương Tiểu Thư mặc dù bị hắn mới vừa rồi kịch liệt đòi lấy làm được chỗ kín sưng đỏ phát đau, lại vẫn là gắt gao kẹp lấy vật cứng của hắn, thẳng làm cho Bạc Tể Xuyên nhịn không được thân ngâm ra tiếng, thanh âm đó liền cũng dễ nghe như khi hắn lên đỉnh kìm lòng không được phát ra hừ nhẹ trầm thấp áp lực. Phương Tiểu Thư có điểm muốn hỏi một chút hắn như vậy không làm phòng hộ nếu mang thai làm sao bây giờ, nhưng thấy bộ dáng của Bạc Tể Xuyên đắm chìm trong đó, lại không nỡ mở miệng quét đi hung trí của hắn, vì thế liền tất cả đều theo hắn đi. Đại bộ phận con người khi đối mặt tình yêu đều sợ hãi rụt rè trói tay trói chân, không dám nhìn trúng liền ra tay, luôn tìm lý do cho chính mình, thế cho nên thời điểm lại muốn ra tay liền chậm. Thật giống như mèo một dạng, nơm nớp lo sợ qua cả đời, đến chết già cũng không biết chính mình có chín cái mạng. Phương Tiểu Thư hiện tại thực thỏa mãn thực sự may mắn, bởi vì cô là một con mèo chỉ biết là chính mình có chín cái mạng.