Không chăm chỉ đóng phim là phải về nhà sinh con
Chương 88 : Vĩnh Viễn Không Rời
Hai tấm hình này không bao lâu sau đã được kéo lên hot search, đồng thời, thân phận của người đăng hai tấm hình này lên cũng được cư dân mạng đào ra.
Statham Barton--- Đạo diễn nổi danh của Hollywood, đồng thời cũng là đạo diễn của /
Đạo diễn Statham!
Mắt Tiểu Hàn Giả sáng lên, tài khoản vốn chỉ có một trăm ngàn fan có lẻ của Statham đã tăng đột biến lên mấy trăm ngàn.
Bình luận dưới bài đăng không ngừng tăng, mạnh mẽ, dữ dội vượt qua số lượng bình luận hàng vạn.
@Thở con bé nhỏ: aaaaaaaa!
- Bình luận đầu!
- Cảm ơn đạo diễn Statham đã chăm sóc cho Hàn Hàn nhà chúng tôi, có lên sóng ở Trung Quốc không?
- Tôi nhất định sẽ ủng hộ nhiệt tình!
@G.v.t: aaaaaaa bé cưng Hàn Hàn của tui!
- Hiu hiu hiu sắp chiếu rồi sao?
- Kỵ sĩ Hàn Hàn trông không hề có chút nào không hợp luôn nha!
- Tấm ảnh thứ hai nói ngắn gọn đã làm tôi bộc phát trái tim của một người từ mẫu [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]
@Bánh xốp Kha Kha: Chỉ có tôi chú ý đến thứ mà Hàn Hàn ôm trong tay là một đứa bé thôi sao.....!Lẽ nào Hàn Hàn thủ vai cha của đứa bé trong?
@77Lingshui: má ơi, thính này đỉnh quá đi, này là đang tạo độ hot trước cho sao?
- Nghĩa là sau này sẽ chiếu ở Trung Quốc sao?
- Tui thật sự phấn khích lắm luôn á!
- Có điều, đạo diễn à, anh giấu kịch bản kín ghê á....
Đến tận hôm nay, mọi người chỉ biết là Tống Thanh Hàn đã đi quay, nhưng nội dung của như thế nào, nối cảnh ra sao, diễn biến là gì, mọi người đều không hề hay biết.
Hai tấm ảnh này vừa xuất hiện giống như đang dự báo điều gì đó.
Quả không ngoài dự đoán, độ hot còn chưa kịp hạ nhiệt thì Statham đã đăng lên tạo hình của Christina và Uy Dịch.
Một mỹ nữ hoàng gia phóng khóng, diễm lệ, một hoàng tử dị nhân cao quý, kiêu ngạo, hai tấm hình này đặt kế bên nhau, hoàn toàn không mang lại cho người ta cảm giác "họ là một đôi", nhưng phong cách bối cảnh gần như khác biệt của hai tấm ảnh này khiến người ta nhìn thấy được một chút sát khí.
Christina và Uy Dịch không hổ là diễn viên đang nổi của Hollywood trong vài năm trở lại đây.
Ảnh tạo hình của họ vừa đang lên thì lượng fan đã tăng đáng kể.
Trần An sắp xếp lại weibo của Tống Thanh Hàn, giữa lúc độ hot đang tăng, liền đăng bài lên weibo Tống Thanh Hàn, chia sẻ lại bài viết mà Statham đã đăng, tạo thêm một làn sóng tuyên truyền khác cho hastag.
Christina và Uy Dịch cũng trực tiếp hiện thân, độ hot của đã được đẩy lên cao nhất.
Không ít những fan qua đường bị những tấm ảnh tạo hình này gợi lên hứng thú, đáng thương chạy đi hỏi xem có thật là sẽ lên sóng ở Trung Quốc không.
Bất kể là có lên sóng ở Trung Quốc hay không thì vì tạo hình nhân vật và phục trang vô cùng chất lượng này, bọn họ chắc chắn sẽ trèo tường đi xem!
Trung Quốc là một đất nước lớn, mà dã tâm của Statham là nhắm đến mục tiêu mở rộng thị trường ở một đất nước đông dân, năng lực chi tiêu kinh tế mạnh mẽ.
Thời gian sản xuất ở Anh khá dài, lần tuyên truyền này chỉ là muốn để lại một ấn tượng đầu sâu sắc đối với công chúng ở Trung Quốc.
Cho dù chỉ có một phần mười người trong số họ cảm thấy hứng thú với thôi, vậy thì chờ đến khi được sản xuất xong, có thể lên sóng, những người cảm thấy hứng thú này sẽ trở thành những khán giả đầu tiên cho phản hồi.
Chỉ cần một nửa trong số những bình luận phản hồi về hướng đến chính diện thì không gian mà họ nắm giữ được sẽ vô cùng lớn.
Trung Quốc hiện nay đang ở giai đoạn du nhập những tác phẩm văn hóa nước ngoài, Statham đã đánh tiếng qua một lượt với những người bạn ở Trung Quốc của mình, một bộ phim truyền hình sử thi viễn tưởng không hề phản ánh những mâu thuẫn trong hiện thực xã hội Trung Quốc khá dễ dàng thông qua kiểm duyệt.
Hơn nữa....!Y nhớ đến nội dung mà Sở Minh đã bàn bạc với mình trước đó, trong lòng bỗng thấy xao động.
Nếu như Sở nhúng tay vào, vậy thì đã có sẵn lối đi rồi.
Tất cả những gì mà y cần làm bây giờ chính là sản xuất cho xong, sau đó tận lực làm tuyên truyền.
Sự náo nhiệt trên mạng tạm thời không ảnh hưởng gì đến người nhà họ Sở và Tống Thanh Hàn.
Mặc dù khi đi dạo cùng mấy người Quý Như Diên cũng sẽ có rất nhiều fan và người qua đường nhận ra, âm thầm đứng quan sát họ, nhưng vì khí thế mạnh mẽ, đáng sợ toát ra từ trên người những anh vệ sĩ áo đen cao to vạm vỡ theo sau lưng họ mà không ai dám mạo hiểm tính mạng xông đến làm phiền.
Quý Như Diên đeo cho Tống Thanh Hàn chiếc đồng hồ mà mình phải chọn tới chọn lui mãi mới chọn ra được, nhìn lướt qua những ánh mắt thỉnh thoảng phóng đến của fan, híp mắt cười nhéo má Tống Thanh Hàn: "Sức thu hút của chúng ta lớn thật đó."
Sở Minh cũng liếc qua những ánh mắt đang phóng đến trên người Tống Thanh Hàn của fan, bàn tay đang tùy ý, phóng khoáng đút trong túi áo khoác bất giác sờ lên chiếc hộp đựng khuy áo, nhanh chân bước đến bên cạnh Tống Thanh Hàn.
Sau đó, anh liền nghe thấy tiếng tiếng la hét phấn khích không kiềm chế được nhưng vẫn phải cố hết sức đè nén xuống của fan.
Chân mày Sở Minh khẽ nhếch, giơ tay khoác lên vai Tống Thanh Hàn, khoảng cách không quá gần nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng kia lại lộ ra ý cười.
Tống Thanh Hàn vào lúc anh khoác tay lên vai mình thì ngay lập tức hiểu được tâm tư của anh, có chút bất lực nhìn anh nhưng lại không trực tiếp kéo tay anh xuống.
Có một câu nói rất hay, càng giấu sẽ càng lộ.
Vốn dĩ, với mối quan hệ bạn thân giữa hai người họ, làm ra những hành động như thế này cũng rất bình thường.
Bọn họ càng vô tư thì công chúng càng sẽ không suy nghĩ đến phương hướng kia, cứ cười đùa vui vẻ thôi.
Quý Như Diên nhìn con trai nhà mình không khác gì một chú chó vội vã dùng mùi đặc trưng của bản thân để đánh dấu lãnh thổ, bĩu môi ghét bỏ, nhưng tay lại ước lượng độ lớn của tay Sở Minh, cũng chọn cho anh một chiếc đồng hồ cùng kiểu với Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn mặc chiếc áo khoác màu cà phê, trông tuấn tú, trong sáng như ngọc.
Mà áo khoác trên người Sở Minh, mặc dù cùng một kiểu với cậu nhưng lại bị anh mặc ra khí thế lạnh lùng, mạnh mẽ.
Hai người đứng cạnh nhau, cử chỉ và thái độ vô cùng quen thuộc, có một loại cảm giác ăn ý, hài hòa đến lạ kỳ.
Thứ tình cảm bí ẩn, nhàn nhạt ấy vây quanh hai người họ, ánh mắt khi cúi đầu, ngước mắt giao nhau, nhẹ nhàng mà sâu sắc, tựa như không thể tách rời, hòa quyện vào nhau thành một.
Quý Như Diên cầm lấy túi đồ mà nhân viên quầy đưa qua, sau khi thấy Sở Minh treo mình trên người Tống Thanh Hàn, đột nhiên không nói tiếng nào giơ tay kéo cổ tay Tống Thanh Hàn qua, lạnh lùng vô tình ném chiếc túi trong tay cậu cho Sở Minh: "Cái này, con cầm đi, mẹ muốn đi dạo với Hàn Hàn tiếp."
Sở Minh: "...."
Địa vị trong nhà của Sở đại cẩu đột nhiên lung lay.
Mà ở một bên khác, Quý Như Diên đã kéo tay Tống Thanh Hàn, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có chiều nó như vậy."
"Con xem, ở nơi cộng cộng, con lại là người của công chúng, nếu như nó làm loạn, con cứ việc mắng nó, mẹ chống lưng cho con."
"Dạ."
Tống Thanh Hàn mỉm cười gật đầu, "Sở Minh anh ấy tự biết chừng mực mà."
Quý Như Diên nhìn điệu bộ này của cậu, nhấc tay dí nhẹ lên trán cậu, trên mặt nở một nụ cười tươi rói.
Cũng không biết có phải vì cuối cùng cũng có được một người nói chuyện hợp cạ hay không mà tinh thần mua sắm hôm nay của Quý Như Diên và Sở Hàm đột nhiên bùng phát, kéo Tống Thanh Hàn đi hết cửa hàng này đến của hàng khác.
Mà Sở Minh và Sở Chấn Dương bị phụ nữ trong nhà khinh bỉ gọi là "đàn ông thối" chỉ có thể chậm rãi theo sau, nhìn bọn họ tràn đầy hứng khởi thử đồ.
"Hàn Hàn cũng không dễ dàng gì."
Sở Chấn Dương thở dài, giọng điệu vừa từng trải, vừa tiu nghỉu.
".....!Ừm."
Sở Minh lặng lẽ tán đồng.
"Hàn Hàn, cái này thế nào?"
Quý Như Diên cầm một chiếc túi xách màu đen lên đeo thử.
Tống Thanh Hàn lùi về sau một bước, chăm chú ngắm nhìn, sau đó lại tìm quanh vài vòng, lúc quay lại cầm trên tay một chiếc túi xách nhỏ màu lam sẫm.
Quý Như Diên nhìn thấy chiếc túi xách, hai mắt sáng lên.
"Hàn Hàn có mắt thẩm mĩ thật đấy."
Quý Như Diên cầm lấy chiếc túi xách màu lam sẫm, đeo thử lên cánh tay, không nhịn được mà khen một câu.
Hôm nay bà mặc một chiếc áo khoác trắng viền xanh, trông rất nho nhã, đoan trang, kết hợp với chiếc túi xách màu lam sẫm này càng nhiều thêm vài phần khí chất cao quý, trông càng tôn dáng hơn chiếc túi xách màu đen kia.
Sở Hàm cũng khen Quý Như Diên vài câu rồi kéo Tống Thanh Hàn qua góp ý cho mình.
Thật ra, với gu thẩm mĩ của Quý Như Diên và Sở Hàm mà nói, căn bản không sợ không chọn được đồ, cho dù bây giờ chọn không ra, hai người chỉ cần nói một tiếng thì tự nhiên sẽ có người chọn rồi đem đến cho họ.
Hai người kéo Tống Thanh Hàn đi cùng chỉ là vì muốn dùng hết sự nỗ lực của mình, cố gắng để Tống Thanh Hàn hòa nhập vào gia đình.
Tống Thanh Hàn biết, đồng thời chân thành tiếp nhận ý tốt của Quý Như Diên và Sở Hàm.
Đi dạo mãi đến khi mặt trời ngả bóng về tây, Quý Như Diên mới hài lòng mà kéo tay Tống Thanh Hàn, cảm thán: "Vẫn là Hàn Hàn tốt hơn, hai người đàn ông trong nhà không biết ân cần, săn sóc gì cả."
Sở Hàm biết điều mà gật đầu, ra sức phối hợp.
Sở Chấn Dương: "....."
Sở Minh: "......"
Là người đàn ông luôn lặng lẽ theo sau tính tiền, Sở Minh hiếm hoi lên tiếng giải thích: "Mẹ, đều là con tính tiền hết mà."
Quý Như Diên nhướng mày: "Vậy thì chỉ có ba con là vô dụng."
Sở Chấn Dương: "....." vợ yêu làm phản, đau lòng quá đi.
Ông im lặng cầm lấy chiếc túi Quý Như Diên mới mua, sau đó cuối cùng cũng nghe được âm thanh của "ông trời": "Dạo vậy là đủ rồi, chúng ta về thôi."
Sở Chấn Dương suýt chút nữa không nhịn được bật cười.
Không được cười.
Cười rồi thì Quý Như Diên sẽ tức giận.
Đợi đến khi bọn họ về tới nhà, bốn bề đã chuyển tối, hoa tuyết rơi dày, những tiếng động nhỏ không ngừng vang lên bên tai.
Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn bước từ trên xe xuống, tìm trong cốp xe ra một chiếc khăn choàng, cẩn thận quàng lên cho cậu, vuốt ve khuôn mặt bị nhiễm lạnh của cậu một chút.
"Mau về thôi."
Tuyết trong vườn đã tích lại thành một tầng mỏng, những người giúp việc còn lại trong nhà đã sớm chuẩn bị bữa tối từ lúc họ gọi điện thoại về.
Tống Thanh Hàn bị Sở Minh kéo vào phòng đi tắm nước nóng, khi ra ngoài, trên người đã ngập tràn hơi ấm, mặt cũng trở nên hồng hào.
Cả gia đình cùng nhau ăn cơm, Sở Minh vừa cùng Sở Chấn Dương xem thời sự, vừa nói chuyện phiếm, bàn đến cả phương hướng phát triển của tập đoàn Sở thị trong tương lai.
Mà Tống Thanh Hàn lại bị Quý Như Diên và Sở Hàm kéo qua một bên xem tập mới nhất của, nghe Quý Như Diên và Sở Hàm khen đến mức thần hồn điên đảo, im lặng quay đầu né tránh.
......!Cho dù đã sống tận hai kiếp, nghe người lớn khen mình như vậy, cậu vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thấy thời gian đã trễ rồi, Quý Như Diên lòng đầy luyến tiếc để Tống Thanh Hàn đi ngủ.
Tống Thanh Hàn vừa vào cửa thì Sở Minh đã nối gót vào theo.
Tống Thanh Hàn cũng không bất ngờ, từ bên gối lấy ra một chiếc đồng hồ: "Cái này mẹ cho anh đó."
Sở Minh thuận tay nhận lấy rồi bước đến hôn lên mặt cậu, một tay đút vào trong túi tìm kiếm, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ.
"Cái này là hôm nay nhìn thấy, em xem thử có thích không?"
Sở Minh nắm lấy tay Tống Thanh Hàn, đặt hai chiếc hộp lên tay cậu.
Tống Thanh Hàn nhẽ nhướng mày, miệng tươi cười, chầm chậm mở hai chiếc hộp ra.
Khuy áo bằng ngọc khiêm tốn mà tinh tế nằm trên miếng lót nhung màu đen bị ánh sáng chiếu vào, phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ.
Trong truyền thống phương Đông, đàng gái tặng khuy áo cho đàng trai là mang ý nghĩa định tình, truyền thuyết còn nói như vậy sẽ vĩnh viễn không xa rời.
Mặc dù anh và Tống Thanh Hàn đều là đàn ông nhưng cũng không ngăn được việc Sở Minh tặng nó cho Tống Thanh Hàn.
Vĩnh viễn không xa rời.
Lông mi Tống Thanh Hàn khẽ run, ngón tay khe khẽ sờ lên chiếc khuy áo rồi ngẩng đầu hôn lên cằm Sở Minh một cái: "Cảm ơn, em thích lắm."
Sở Minh nhẹ nhàng niết cằm cậu, hầu kết khẽ động đậy, giọng nói dần khàn đi: "Chỉ cảm ơn thôi?"
Sở đại tổng tài là người làm kinh doanh, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho diễn viên Tống Thanh Hàn như vậy chứ?
Tự nhiên lộ ra bản mặt độc ác của một nhà tư bản, yêu cầu mĩ nhân trao đổi xáƈ ŧɦịŧ.
Sở đại cẩu đem Tống- cục xương- Thanh Hàn toàn thân từ trên xuống dưới đều liếm qua một lần, sau đó mới vừa gấp gáp, vừa dịu dàng bắt đầu thưởng thức một cách tỉ mỉ cục xương ngon lành này.
Ngày hôm sau, khi người nhà họ Sở cùng nhau dùng bữa sáng, bên bàn ăn hiển nhiên là thiếu đi một người.
Quý Như Diên tức giận trừng mắt nhìn Sở Minh: "....!Ăn cơm!"
Sở Minh lặng lẽ ăn bữa sáng rồi vào nhà bếp bưng một bát cháo nóng lên lầu, lay lay Tống Thanh Hàn đang ngủ say.
Anh đặt bát trong tay xuống, giơ tay sờ mái tóc đen bóng mượt của Tống Thanh Hàn, sau đó lướt xuống khuôn mặt trắng nõn vẫn còn chút mệt mỏi của cậu, chạm nhẹ vào giữa hàng chân mày đang giãn ra rồi lại lướt xuống theo hình dáng của chiếc mũi cao, thẳng, nhỏ xinh, tiếp đó là đến đôi môi mỏng nhạt màu, xinh đẹp.
Ngón tay anh lướt nhẹ làm người ta muốn phát cáu, Tống Thanh Hàn vốn đang ngủ ngon, kết quả bị người ta nhẹ nhàng vuốt ve mà không nhịn được cau mày, chậm rãi mở mắt.
Sở đại cẩu được chiều nên lá gan cũng lớn hơn, thấy Tống Thanh Hàn tỉnh lại, không những không thu tay lại mà ngược lại còn nhéo nhéo mặt Tống Thanh Hàn.
Lực tay không nặng không nhẹ trong nháy mắt làm Tống Thanh Hàn vừa mới ngủ dậy hoàn hồn lại, đôi mắt mơ màng nhìn về phía Sở Minh, nhíu mày.
Mắt Sở Minh ngập tràn vui vẻ, nghiêng người qua hôn lên trán cậu: "Chào buổi sáng."
".....!Chào buổi sáng."
Giọng Tống Thanh Hàn hơi khàn, nhấc tay đẩy khuôn mặt đang sáp tới của Sở Minh.
Sở Minh thuận theo lực của cậu mà ngồi thẳng dậy.
"Mấy giờ rồi?"
Tống Thanh Hàn day trán, nhỏ giọng hỏi.
"Khụ....!Mười giờ."
Đã sớm qua giờ ăn bữa sáng của người nhà họ Sở rồi.
Tống Thanh Hàn im lặng nhìn anh.
Sở đại cẩu chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Tống Thanh Hàn đứng dậy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi ra ngoài trực tiếp làm lơ ánh mắt đang nhìn đến của Sở đại cẩu, tự mình lại tủ lấy quần áo ra thay.
"Hàn Hàn...." Giọng nam trầm thấp như đang ẩn chứa sự tủi thân vô hạn.
Động tác tìm quần áo của Tống Thanh Hàn bỗng dừng lại một chút, sau đó mặt không cảm xúc nhìn qua.
"Anh sai rồi."
Sở đại tổng tài dứt khoát nhận sai.
Sau đó lại cứ biết sai không sửa, lần nữa phạm tội.
Tống Thanh Hàn không thèm để ý đến anh, tìm quần áo thay.
Sở Minh ngồi sau lưng cậu, có thể nhìn một cách rõ ràng xương bướm xinh đẹp của Tống Thanh Hàn, đốt xương sống khẽ nhô ra, còn cả những vết đỏ không đậm không nhạt được anh in lên trên làn da trắng nõn, chi chi chít chít, được che giấu dưới lớp quần áo.
Tống Thanh Hàn cúi đầu cài khuy áo, Sở Minh đứng kế bên, từ trong ngắn kéo lấy ra chiếc khuy áo bằng ngọc màu đen đeo lên cho cậu, sau đó khoác cho cậu một chiếc áo len mỏng màu xám tro, kéo cổ áo sơ mi lên một chút, che đi vài vết đỏ không cẩn thận lộ ra.
"Hàn Hàn."
Sở Minh từ sau ôm lấy Tống Thanh Hàn vào lòng, đột nhiên hỏi, giọng nói bình tĩnh: "Em muốn có con không?"
Cơ thể Tống Thanh Hàn khẽ run rẩy, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Minh, mím môi: "Anh muốn sao?"
Ngón tay Sở Minh chạm lên hàng lông mi dài của cậu, sau đó đặt lên hàng lông mày đẹp như tranh vẽ một nụ hôn: "Anh chỉ là hỏi ý em thôi."
"Em..." Tống Thanh Hàn nhíu mày, "Sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Hôm qua ba có nói qua với anh một lần."
"Ý của ba là nếu như muốn có con thì có thể ra nước ngoài tìm người đẻ thuê."
"Nếu như không muốn thì có thể chọn một người bên họ nhánh để bồi dưỡng."
Sở Minh lời ít ý nhiều kể lại nội dung cuộc trò chuyện của mình và ba Sở ngày hôm qua cho Tống Thanh Hàn nghe, "Mà ý của anh là hỏi ý kiến của em trước đã."
Tống Thanh Hàn im lặng một lúc, từ từ ngầng đầu lên, lộ ra đôi mắt sáng trong veo, nhàn nhạt hỏi: "Vậy anh muốn có con không?"
Sở Minh nhìn cậu thật lâu: "Ừm"
Ngón tay Sở Minh di chuyển theo đường nét khuôn mặt Tống Thanh Hàn: "Muốn một tiểu kỵ sĩ, cùng anh bảo vệ em, cùng nhau đối xử với em thật tốt."
Tống Thanh Hàn gật đầu: "......!Em biết rồi."
Sở Minh mỉm cười rồi lại hôn lên trán cậu: "Nhưng anh càng muốn em vui vẻ hơn."
"Nếu như em không thích trẻ con, anh sẽ không tìm người đẻ thuê nữa."
"Đợi chúng ta già rồi, có thể đi xem thử trong mấy đứa trẻ bên họ nhánh, thích đứa nào thì anh sẽ cùng em mang nó về chơi đùa."
Sở Minh xoa giãn chân mày đang nhíu chặt của Tống Thanh Hàn, "Ừm....!Đến lúc đó phải chú ý, không thể để ba mẹ đứa bé nhìn thấy."
"Nếu không thì lão già anh đây cũng cản không nổi đâu."
"Dạ."
Lông mi Tống Thanh Hàn rủ xuống, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, bên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, "Đến lúc đó anh cản ba mẹ đứa bé lại, em sẽ chạy đi trộm nó về."
Sở Minh bật cười, lồng ngực rung rung xuyên qua lớp áo truyền đến trên lưng Tống Thanh Hàn.
"Nhắc mới nhớ..." Sở Minh giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, "Quà Tết hôm qua chị tặng em rốt cuộc là gì vậy?"
Phản ứng của Tống Thanh Hàn lúc đó có chút sai sai.
Tống Thanh Hàn: "...."
"Không có gì."
Tống Thanh Hàn lắc đầu, hai tai trong nháy mắt bắt đầu đỏ lên.
Thứ Sở Hàm đưa cho Tống Thanh Hàn cũng không phải cái gì đắt đỏ, chỉ là hai tấm vé đi nghỉ ở suối nước nóng thôi.
Chỉ là lời nói của Sở Hàm có chút ừmmmmm mà thôi.
Sở Minh cắn nhẹ lên trái tai đang đỏ của cậu một cái: "Vậy lát nữa anh đi hỏi chị vậy."
Tống Thanh Hàn: "...."
"Hai vé vào cổng suối nước nóng."
Trái tai Tống Thanh Hàn nóng lên, sau đó lại giật mình thêm một cái.
Cậu đẩy đầu Sở Minh ra, khẽ thở dài: "Ngày mai."
Sở Minh suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta đi."
Anh buông cánh tay đang ômTống Thanh Hàn ra, kéo cậu về giường: "Bây giờ phải ăn sáng trước đã."
Mùng hai Tết là ngày chúc Tết bạn bè, mặc dù bây giờ người ta gần như đã không còn giữ phong tục xưa nữa, nhưng ở gia đình nhà họ Sở, phong tục bị người ta quên lãng này lại rất được coi trọng.
Tống Thanh Hàn sau khi ăn sáng xong liền theo Sở Minh xuống lầu.
Quý Như Diên nhìn thấy cậu liền nhanh chóng nở một nụ cười, vẫy tay kêu cậu qua.
"Hàn Hàn."
Quý Như Diên vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên mình, "Nào, đến đây."
Tống Thanh Hàn theo lời bà bước đến, ngồi xuống kế bên bà.
"Hôm nay có thể sẽ có một số người bên họ nhánh Sở gia đến, đến lúc đó nếu có người nào dám chọc con, con nhớ phải nói với mẹ, đừng vị thể diện của chúng ta mà nhẫn nhịn không nói."
Quý Như Diên là người hiểu rõ nhất tâm tư của mấy người bên họ nhánh, tiêm cho Tống Thanh Hàn một mũi dự phòng trước, "Nói với Minh Minh cũng được."
"Dạ."
Tống Thanh Hàn không hề do dự, gật đầu đáp, tay nhanh nhẹn bóc vỏ quýt, tách một nửa cho Quý Như Diên.
Quý Như Diên cười híp mắt nhận lấy, bóc một múi cho vào miệng, vị ngọt của trái cây tràn ngập trong miệng.
Sở Chấn Dương liếc qua nhìn một màn này, tờ báo trong tay rung mạnh.
"Ba, ba cũng thử chút đi ạ"
Sở Chấn Dương lạnh lùng nhận lấy quýt đã bóc mà Tống Thanh Hàn đưa qua, nghiêm túc ăn từng miếng từng miếng.
Sở Minh cũng lặng lẽ nhìn qua.
Tống Thanh Hàn không để ý đến ánh mắt anh, bóc thêm một quả, chia cho Sở Hàm một nửa, rồi bản thân cầm một nửa còn lại, tách ra thử một miếng, sau đó Quý Như Diên lại lấy thêm một múi trong tay cậu.
Mà Sở đại cẩu lại không có gì cả.
Một bắp cải thảo tên Sở đại cẩu không ai thương, không ai yêu, chỉ đành tự lực cánh sinh.
Vừa lựa một quả thì lại lựa đúng ngay quả chua.
Cuối cùng quả quýt đó cũng không ăn được bao nhiêu múi.
Tống Thanh Hàn nói chuyện với Quý Như Diên một lúc liền bị Quý Như Diên vì lo lắng cho sức khỏe của cậu đuổi về phòng.
Nhưng cậu mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, nhất thời không ngủ được, dứt khoát ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh tuyết rơi trắng xóa bên ngoài.
Tuyết báo được mùa.
Năm nay có lẽ sẽ là một năm bội thu đây..
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
24 chương
33 chương
17 chương
312 chương
15 chương
73 chương