Một năm sau —— Một buổi trưa trời trong xanh, một thiếu phụ tuổi còn trẻ đi tới Công ty Bách Hóa xa hoa nhất Đông khu. Công ty Bách Hóa này bán những thương phẩm nổi tiếng với đơn giá rất cao, nếu như trên người không có mấy đồng tiền, chỉ là đứng ở cửa xanh vàng rực rỡ , c th lin khng dũng khí đi vo rồi. Thiếu phụ tuổi còn trẻ khng son phn, mi nhn ging nh một thiếu nữ nhỏ bé da trng noãn động lòng ngời. C tròn vo mt to nhn chăm chú vo phục sức phụ kiện tinh phẩm bn trong tủ kính, nội tm hng phn khng thi. C nhn tri nhn phải, xc nhận ti xế theo đui kia khng c ở cùng c. C thật vt vả bắt anh đi mua đồ, mới chạy ra khỏi tầm mắt của anh. Hừ! Mặc kệ, cô hôm nay nhất định phải đi vào Công ty Bách Hóa này, cô cảm thấy mỗi một thứ đồ bên trong tựa hồ đều đã khắc lại tên của cô trên đấy, đều đang vẫy gọi cô, đem bọn chúng tất cả đều mang về nhà. Không có sai, cô nghe được những thứ thương phẩm này đang kêu gọi cô, toàn bộ đều mang về nhà đi! Một năm qua này, Lê Tư Á đã hướng Phó Thần Phong nhiều lần biểu thị công khai, tuyệt đối sẽ không lại vì tiền bạc hoặc là xa xỉ phẩm dao động. Mặc dù Phó Thần Phong đối với sự tiêu xài của cô một chút ý kiến cũng không có, nhưng cô chính là muốn hối hận những sai lầm trước kia, muốn có bộ dạng của một Tổng giám đốc phu nhân phi thường đúng mức, cho nên từ kết hôn tới nay, cô đều vô cùng cố gắng khắc chế dục vọng tiêu phí của mình. Nhưng là, hôm nay chính là sinh nhật của cô ! Nếu là sinh nhật, vậy thì không thể không thật tốt ăn mừng một phen. Trừ buổi tối Phó Thần Phong vì cô tổ chức tiệc sinh nhật ở ngoài, cô còn muốn nên vì mình mua chút cái gì. Chính là đi vào đi dạo một vòng là tốt rồi. Nơi này trước đây chính là tòa thành nhỏ cô thích nhất , cơ hồ cứ hai ba ngày cũng phải tới hành hương tòa thành một chút, đứng ở nơi nơi này, cô cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều đã lung lay lên rồi. Cuối cùng, cô nhấc lên chân phải của mình, xoải bước đi vào. Đèn thủy tinh treo ở trên trần nhà chuyển qua chuyển lại, tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, rơi trên mặt đất sáng bóng, cảm giác như là một tòa hoàng cung. Mà bốn phía tủ kính mỹ lệ, càng thêm đẹp mắt mê người. Là cô quá nhạy cảm sao? Tại sao cô cảm giác, bên cạnh những tiểu thư bán hàng kia dường như cũng nhận được bộ dáng của cô, hơn nữa, vẻ mặt của bọn họ thật kỳ quái nha. Cô chọn một gian tinh phẩm trong đó đi vào. Một người trong đó xem ra là tiểu thư bán hàng lão luyện nhất vừa nhìn thấy Lê Tư Á, lập tức tiến đến dẫn cô đi tới gian hàng vip. Đang lúc Lê Tư Á nghi ngờ thì, trước mặt cô đã xuất hiện tất cả trang phục mới nhất mùa này. "Lê tiểu thư, đây là phục sức kiểu mới nhất của Xuân Hạ năm 2006, hôm qua mới đến Đài Loan, còn không có bất kỳ người nào gặp qua." Tiểu thư bán hàng mỉm cười nhìn cô nói. Không có khoa trương như vậy chứ? Cô chỉ là muốn mua một thứ đơn giản mà thôi, cũng không có nghĩ đến muốn đem tất cả trang phục và đạo cụ mới nhất này đều xách về, dù sao, cô còn phải tiếp tục làm một người vợ tốt giản dị tự nhiên. Lê Tư Á lắc đầu một cái, tự nói với mình ngàn vạn phải khắc chế. Cô đã không còn là cô gái hám tiền năm đó nữa rồi, cô hiện tại nhưng một vị thanh nhã có khí chất, không tiêu xài, một Tổng giám đốc phu nhân rất tự chế á! Mặc dù động lòng, nhưng nhất định phải khắc chế a! "Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn xem cái đó." Lê Tư Á chỉ chỉ một cái bóp da nam trong tủ kính. "Thật sao?" Tiểu thư bán hàng vẫn như cũ duy trì mỉm cười, tiếp tục đối với Lê Tư Á nói: "Ngài có không phải trước muốn thử một chút những y phục này, có lẽ ngài sẽ thích đó." "Cái này. . . . . ." "Đi vào thử xem một chút nhé!" Tiểu thư bán hàng dứt khoát đẩy đẩy cô đi vào phòng thử quần áo, đưa lên một bộ lễ phục dạ hội màu vàng cho cô."Tôi sẽ đi lấy cái thương phẩm cô muốn kia cho cô." "A!" Lê Tư Á không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng thử quần áo thay quần áo rồi. Này đi vào, liền không tới, bởi vì một cái đổi qua một cái, tiểu thư bán hàng cơ hồ đem toàn bộ gian thương phẩm đều lấy tới, cứ như vậy toàn bộ hơn một tiếng đồng hồ, Lê Tư Á đổi qua mười mấy bộ quần áo, khéo chính là, thế nào mỗi một bộ y phục đều "Vừa vặn" là số đo của cô nhỏ a? Hơn một tiếng sau, Lê Tư Á đi ra, thấy tình huống trước mắt thiếu chút nữa bị hù chết. Vị tiểu thư bán hàng kia đang không có qua sự đồng ý của cô , thế nhưng đã đem toàn bộ y phục cô thử qua đều gói lại rồi. "Đợi chút. . . . . . Tôi cũng không có. . . . . ." Lê Tư Á đang kinh hoảng nói những lời này đồng thời, những thương phẩm trước mắt kia đã bị một đám người xách đi rồi. Lần này, cô lại càng không rõ ràng đầu mối, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì chứ? "Lê tiểu thư, những y phục này đều thật thích hợp với cô a, nhất là cái áo đầm hoa nhỏ màu tím này trên người cô bây giờ, là sản phẩm thủ công độc nhất vô nhị trên thế giới nha!" "Nhưng là, tôi cũng không định mua nó." Lê Tư Á nhíu chân mày nói. "Nhưng là nó cũng thuộc về cô rồi. Lê tiểu thư, tôi thật sự hâm mộ cô đấy!" "Tại sao?" Lê Tư Á nghe đến đó, sắc mặt đại biến. "Bởi vì nơi này đã thuộc về cô rồi." Tiểu thư bán hàng đối với Lê Tư Á nói: "Cô còn không biết sao?" "Tôi. . . . . . Không thể nào?" Vừa lúc đó, phía sau Lê Tư Á xuất hiện một bóng dáng cao ngạo to lớn. "Chào Phó tổng!" "Chào Phó tổng!" "Chào Phó tổng !" Nghe được tiếng kêu, mặt của Lê Tư Á lập tức đỏ lên. Không thể nào? Cô một năm qua này, cũng chẳng qua liền tới đây như thế một lần, cư nhiên cũng bị anh bắt được! Phó Thần Phong thật sự tới rồi? "Anh nói với mình, cô vợ nhỏ của anh làm sao lạc đường rồi hả ? Thì ra là không kịp đợi nhìn quà sinh nhật của mình a." Phó Thần Phong cười nói. "Quà sinh nhật?" Lê Tư Á mạnh mẽ quay đầu, nhìn Phó Thần Phong, vẻ mặt mê muội. Chỉ là, cô trước tiên cần phải vội vàng giải thích: "Em chỉ là tới đi dạo một chút mà thôi, một chút xíu cũng không có ý niệm hám làm giàu . Anh cũng biết, em ngoại trừ học khóa học tiếng Tây Ban Nha cùng vẽ tranh ra, liền không làm gì khác, em thật là nhớ ra ngoài đi dạo một chút a!" "Anh cho tới bây giờ cũng chưa có ngăn cản qua em làm những chuyện này, tại sao em phải khẩn trương như vậy chứ?" Phó Thần Phong thản nhiên nói với cô. "Đó là bởi vì, em cho là làm vợ của anh nên là phải có điều tiết chế nha, không thể lại như trước đây như vậy muốn làm gì thì làm, như vậy hám làm giàu, như vậy sẽ có tổn hại tới mặt mũi của Tổng giám đốc anh." "Đây là em cho rằng như thế , chứ em có hỏi qua ý kiến của anh sao?" Phó Thần Phong cười với Lê Tư Á nói: "Xem ra vấn đề khai thông giữa vợ chồng chúng ta, có chút vấn đề nha." Nói rồi, Phó Thần Phong một phen đem Lê Tư Á ôm vào trong ngực, đối với Lê Tư Á nói: "Làm phiền em nghe một chút xem tiếng tim đập của anh, mà có thể biết anh có biết bao yêu em. Phàm là thuộc về Lê Tư Á em , anh đều là yêu , em hiểu không?" "Thần Phong. . . . . ." "Mặc kệ em là hám làm giàu cũng được, không hám làm giàu cũng được, đối với anh mà nói đều là giống nhau . Em chính là em, anh yêu em." Phó Thần Phong đối với Lê Tư Á nói: "Hãy kiên định tin tưởng điểm này, đừng nữa suy nghĩ lung tung nữa, biết không?" Phó Thần Phong tiếp theo nói: "Anh biết rõ nơi này là một trong những nơi em thích nhất, cho nên anh mua nó. Sau này em chẳng những phải tới nơi nay, mà còn mỗi ngày đều phải tới, bởi vì, em phải giúp anh kinh doanh chỗ này." "A?" Lê Tư Á nghẹn họng nhìn trân trối mà nhìn Phó Thần Phong, không thể tin được nhìn anh. "Có ai có thể so với anh hiểu được thâm tình của cô gái hám làm giàu đây? Dĩ nhiên không anh thì còn ai nữa " Phó Thần Phong dùng khẳng định cùng ánh mắt tràn đầy thương tiếc nói cho Lê Tư Á."Nếu anh yêu em, cũng đem mọi thứ về em đều yêu." Lê Tư Á thật chặt ôm lấy Phó Thần Phong, cảm động đến lệ rơi không ngừng. Ngay tại ngày sinh nhật này của Lê Tư Á, cô lấy được một quà tặng trân quý nhất —— đó chính là tình yêu chân thành.