Chương 13: Phòng khách cùng ban công ngăn lại là một phiến cửa kính sát đất, bên cạnh là một dàn thủy tinh màu sắc và toàn bộ phòng đều có sắc điệu tương đồng với chất liệu của gỗ. Thủy tinh không phải là hoàn toàn trong suốt, mặt trên có mấy đường hoa văn hiện ra có chút nhợt nhạt. Những đường nét của hoa văn được cấu tạo tinh tế, mà giờ phút này, khối cửa kính cách sàn nhà 185 cm , một đường không lớn được mài cắt khắc họa phía trên được đè lên bởi một bàn tay. Cái tay này đến từ tân chủ nhân của ngôi nhà – Sở Nghĩa. Mà trước mặt hắn, một nam nhân cao lớn hơn hắn, người nam nhân này cầm tay hắn cũng đặt tay lên phía cửa kính. Sở Nghĩa cũng không biết chính mình tại sao lại bị Tần Dĩ Hằng đưa tới nơi này, hiện tại tình huống là Tần Dĩ Hằng một bên nắm tay hắn, bên kia ôm eo hắn, khóa hắn lại ở cửa, cùng hắn đứng ở giữa, hôn hắn. Đầu óc Sở Nghĩa có chút choáng váng, cả người nóng vô cùng, từ lúc hai người môi chạm môi đến hiện tại. Sở Nghĩa mất đi chính mình, hoàn toàn không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Tần Dĩ Hằng giống như đang đùa, lại giống như đang nếm thử, nhấm nháp môi hắn từng chút một, Tần Dĩ Hằng hôn hắn như vậy hắn quả thực chịu không nổi. Vì thế hắn cũng đáp lại, thoáng hé miệng, duỗi đầu lưỡi của mình ra ngoài. Đột nhiên như vậy, Tần Dĩ Hằng như bị kích thích, cái tay nắm tay Sở Nghĩa cũng thả ra trực tiếp ôm hắn vào trong ngực. Một lần tấn công mới này làm Sở Nghĩa có chút không thở nổi. Tính không rõ hai người rốt cuộc đã hôn bao lâu, Tần Dĩ Hằng buông Sở Nghĩa ra. Sở Nghĩa đã không đứng vững được nữa, chân mềm nhũn muốn ngã xuống, cũng may được Tần Dĩ Hằng ôm lại. Hắn cảm thấy mặt của mình đã hồng lên như con tôm luộc. "Em......" Sở Nghĩa luống cuống. Hắn đầu tiên cực kì xấu hổ. Này là như thế nào, tại sao lại đột nhiên hôn môi? Tuy rằng cũng rất tốt. Nhưng cũng quá đột nhiên đó, không khí của bọn họ vừa rồi không phải còn đang thương lượng tưới cây như thế nào sao? Hắn một chút chuẩn bị cũng không có nữa. Vừa rồi cũng không có ái muội mà? Sao lại thế này vậy? Tiếp theo. Hắn đã gặp qua ảnh chụp mình đỏ mặt, quá mức khó coi. "Việc tưới cây kia em cũng đã nhớ kĩ, về sau có vấn đề gì nhất định sẽ hỏi anh." Sở Nghĩa cúi đầu nói chuyện nhanh chóng, cơ hồ là một hơi liền nói xong, hắn liếc sang bên trái một cái, tính chạy trốn: "Thời gian không sai biệt lắm, em đi nấu cơm đây." Hắn nói xong xoay người chạy nhanh rời đi. Tiếp xúc thân mật này làm Sở Nghĩa sợ tới mức quá sức. Hắn vội vàng rời đi nên không có thể thấy biểu tình trên mặt Tần Dĩ Hằng, đương nhiên, có đủ thời gian hắn cũng không dám xem. Hắn không biết Tần Dĩ Hằng tại sao lại đột nhiên hôn hắn. Buổi tối ngày đăng ký kết hôn, Tần Dĩ Hằng đối với hắn nói ra nhu cầu của mình thì cái này hắn còn có thể giải thích, đàn ông mà. Nhưng hôn môi, còn là trong quá trình giao lưu rất bình thường lại đột nhiên hôn môi, tính chất này thì không có giống nhau. ( thực sự không giống nhau? ) Bất quá Sở Nghĩa có thể tự hiểu, hắn dám khẳng định Tần Dĩ Hằng không phải là bởi vì thích hắn. Hơn nữa hắn dám khẳng định, nếu hắn không biết xấu hổ đi hỏi, hỏi Tần Dĩ Hằng anh vì sao lại hôn em? Tần Dĩ Hằng cũng nhất định sẽ nói : chúng ta là vợ chồng hợp pháp, quan hệ hôn nhân của chúng ta đang trong thời gian có hiệu lực, tôi hôn chồng của tôi thì có vấn đề gì sao? Ok, quả thật không có vấn đề gì cả. Cho nên kiểu này chỉ có thể làm cho mình xấu hổ mà thôi, không cần đi hỏi. Sở Nghĩa suy nghĩ tốt thân phận của mình, thở phào một hơi, đi đến phòng bếp. Kinh doanh hôn nhân mà, còn cùng người đàn ông đẹp trai như vậy kinh doanh, hắn cũng chả có thiệt thòi gì. Sở Nghĩa hiện tại vẫn còn mềm người, hắn tới phòng bếp, dùng sức mở cửa tủ lạnh ra, lại phát hiện mình cũng không thể mở cửa tủ lạnh. Bị hôn đến cả người mềm nhuyễn. Sở Nghĩa lại dùng thêm sức, mới mở được cửa tủ lạnh ra. Cầm đồ ăn mua lúc sáng ở siêu thị , lại từ tủ chén lấy ra cái đĩa, Sở Nghĩa bắt đầu rửa rau nấu cơm. Năm phút đồng hồ qua đi, hắn lấy thịt thái gọn. Mười phút qua đi, hắn nêm nếm món ăn. Mười lăm phút qua đi, canh đã bắt đầu sôi, thịt cũng bắt đầu xào. Hai mươi phút qua đi, tim của Sở Nghĩa đột nhiên nhảy lên. Hắn xào đồ ăn , xào xào đột nhiên dùng sức một xẻng, phát ra một tiếng rất tức giận . Chút chuyện không có gì lớn , không phải chỉ bị chồngcủa mình hôn một cái thôi sao! Tại sao tới bây giờ vẫn còn sốt sắng hả Sở Nghĩa! Hắn cưỡng chế đem lực chú ý của mình đặt ở nồi đồ ăn trước mặt. Đồ ăn thật ngon. Thơm dễ sợ. Sở Nghĩa đại ngốc !!!! "Cần tôi giúp không?" Bên người đột nhiên xuất hiện giọng nói của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa bị dọa nhảy dựng, tay hắn run lên, thiếu chút nữa hất luôn rau ra ngoài. Sở Nghĩa lắc đầu: "Không cần đâu ạ." Hắn vội vàng xúc đồ ăn trở lại, lại đổ thêm ít nước, đậy nắp nồi lên, vẫn có chút buồn bực. Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh, Sở Nghĩa lại ngại. Hắn không biết là bởi vì cái nóng của bếp, hay vẫn là bởi vì hắn tự đỏ mặt. "Anh ra bên ngoài chờ đi, tầm nửa tiếng là được." Tần Dĩ Hằng nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng không có lập tức rời đi. "Có điểm xin lỗi." Tần Dĩ Hằng đột nhiên nói lời này. Sở Nghĩa thoáng xoay đầu một chút: "Làm sao vậy?" Tần Dĩ Hằng: "Vừa rồi không có hỏi ý kiến em." Sở Nghĩa nhanh chóng quay đầu lại đi, trong đầu vô số dấu chấm hỏi. Tần Dĩ Hằng quả nhiên là Tần Dĩ Hằng. Khóe miệng hắn liền hạ xuống. Quả nhiên, ngữ khí này không phải bởi vì thích hắn. Sở Nghĩa cười gượng một tiếng, tiếp tục nhìn nồi, bất quá vẫn phải trả lời: "Việc này không cần hỏi, đều có thể trực tiếp làm." Hắn nói xong liền cảm thấy kinh hãi, này ngụ ý là gì? Ngụ ý là Tần Dĩ Hằng anh cứ hôn em đi , em như thế nào cũng đồng ý. Mà đáng sợ chính là Tần Dĩ Hằng thế mà còn nói câu: "Tôi biết rồi." Sở Nghĩa xấu hổ đến da đầu tê dại. Hắn thật sự không chịu nổi Tần Dĩ Hằng. Nghiêm túc cùng hắn thân cận hắn không chịu nổi. Đứng đắn cùng hắn đàm luận loại chuyện này hắn không chịu nổi. Đối diện không chịu nổi. Tới gần không chịu nổi. Trên giường không chịu nổi. Hôn môi cũng không chịu nổi. Lại tự mình đa tình lần nữa, hắn rất nhanh liền sẽ hãm sâu. Sở Nghĩa đại ngốc. "Anh đi ra ngoài trước đi" Sở Nghĩa tận lực biểu hiện mình rất bình tĩnh: "Lập tức liền được" Tần Dĩ Hằng lần này thật sự đi ra ngoài, Sở Nghĩa cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sở Nghĩa là người dễ đỏ mặt, khi còn nhỏ bị thầy cô hỏi vấn đề gì, đứng lên đều sẽ mặt đỏ bừng mặt. Khẩn trương mặt sẽ đỏ, hoảng loạn mặt sẽ đỏ, xấu hổ mặt sẽ đỏ, dù là cảm xúc bình thường , mặt hắn cũng sẽ đỏ, có đôi khi cười đến thật là vui, mặt cũng sẽ đỏ. Tuy rằng mặt hắn không đỏ quá, thoáng đỏ mặt còn tốt, rất nhanh là có thể hết, cũng không có quá khó coi. Nhưng khi cảm xúc quá hoảng loạn, hắn có thể không những mặt đỏ mà cả người cũng đỏ, hơn nữa thật lâu mới có thể hết, trọng điểm là rất xấu. Hắn vẫn luôn rất bối rối, trên thực tế hắn là người rất ổn trọng , gặp chuyện gì cũng không quá hoảng loạn, rất nhanh có thể bình tĩnh lại, xử sự không sợ hãi, nhưng việc đỏ mặt này luôn làm hắn cảm thấy rất bực mình. Không phù hợp với khí chất của người đàn ông. Có hồi hắn tham gia thi đấu thiết kế , trong quá trình ra điểm có chút ngoài ý muốn, hắn đỏ mặt lên, một học đệ có ý muốn bảo vệ hắn liền lập tức đến. Còn may là trường hợp đó mặt hắn được che lại, thành công bảo vệ hình tượng của mình. Thời điểm ăn cơm hai người cũng không có nói chuyện. Sở Nghĩa không biết nên nói gì, thứ hai là với trạng thái hiện giờ của hắn, hắn sợ mình nói chuyện thì sẽ đỏ mặt ngay lập tức. Tần Dĩ Hằng cũng không nói gì, hai người vẫn luôn như vậy thẳng đến lúc kết thúc bữa cơm. Cùng nhau thu dọn chén đũa bỏ máy rửa chén, lại thuận tiện dọn cái bàn với kệ bếp một chút, rồi đi phòng khách. Sở Nghĩa cầm máy tính của mình ngồi xuống , Tần Dĩ Hằng mở miệng hỏi hắn: "Không đi phòng làm việc?" Sở Nghĩa lắc đầu: "Hôm nay không đi." Tần Dĩ Hằng đứng ở bên trái Sở Nghĩa, không có ý tứ muốn ngồi xuống : "Tôi cho rằng em làm cơm xong rồi đi." Sở Nghĩa đã mở cặp văn kiện ra: "Không phải, buổi chiều cũng ở nhà." Tần Dĩ Hằng vẫn không di chuyển. Chờ Sở Nghĩa mở phần mềm ra, mới phát hiện không đúng. Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng. Tần Dĩ Hằng: "Tôi ở nhà làm việc không có thói quen có người ở bên cạnh." Sở Nghĩa dừng một chút: "Em buổi sáng làm phiền đến anh?" Tần Dĩ Hằng: "Không phải." Sở Nghĩa lại dừng một chút, khép máy tính lại: "Em làm ồn sao?" Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Không có," hắn vẫn là câu kia: "Tôi ở nhà làm việc không có thói quen có người ở bên cạnh." "Vậy à." Sở Nghĩa ôm máy tính đứng lên. Hắn bây giờ mới nhớ tới , buổi sáng hắn làm việc Tần Dĩ Hằng vẫn cứ nhìn hắn. Nguyên lai là bởi vì có không thói quen, bởi vì bị quấy rầy, cho nên mới không tiếp tục làm việc sao? Sở Nghĩa có chút xin lỗi. Hơn nữa Tần Dĩ Hằng hình như không phải lần đầu tiên ở trước mặt hắn lặp lại câu trả lời, Tần Dĩ Hằng có khi nào nghĩ hắn rất ngu ngốc không...... Không phải hắn ngu ngốc, hắn đều đặt câu hỏi bình thường đó nha. Tần Dĩ Hằng: "Thư phòng trên lầu cùng nơi này, em chọn một cái đi." Tần Dĩ Hằng rất khách khí đưa quyền lựa chọn nhường cho Sở Nghĩa, cũng cầm lấy ly nước uống nước, không nhanh không chậm, tỏ vẻ em có thể chậm rãi suy xét. Sở Nghĩa không suy xét bao lâu, chỉ nghĩ liền nói: "Em ở phòng khách đi." Thư phòng có nhiều đồ dùng cá nhân như vậy, hắn không hiểu rõ lại làm phiền. Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Được." Hắn nói xong thập phần lưu loát cầm lấy máy trên bàn, đi nhanh lên lầu. Tần Dĩ Hằng vừa rời đi, phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại. Kỳ thật Tần Dĩ Hằng ở phòng khách cũng rất yên tĩnh, nhưng yên tĩnh hiện tại cùng yên tĩnh lúc đó không giống nhau. Nhưng không giống nhau cái gì. Sở Nghĩa nghiêng đầu một chút, một lần nữa ngồi xuống. Có chút tịch mịch. Rất nhanh, tâm tư của Sở Nghĩa đều vùi vào công việc. Buổi sáng đã làm xong một bản thảo, Sở Nghĩa xóa bỏ một đơn, tiếp tục làm cái tiếp theo. Nhưng hắn mới làm không đến mười phút, đột nhiên nghe được tiếng bước chân. Sở Nghĩa quay đầu xem, thấy Tần Dĩ Hằng từ trên lầu đi xuống . Sở Nghĩa cho rằng Tần Dĩ Hằng xuống dưới rót nước, hoặc là chuyện khác, nhưng Tần Dĩ Hằng đi đến bên cạnh hắn, Sở Nghĩa mới phát hiện Tần Dĩ Hằng mang theo máy tính xuống dưới. Hơn nữa, còn ở bên cạnh hắn ngồi xuống. Sở Nghĩa có điểm nghi hoặc, Tần Dĩ Hằng là xuống dưới đổi với hắn? Hắn lưu hình ảnh lại, thử hỏi câu: "Em đi thư phòng sao?" Tần Dĩ Hằng không nói được, cũng không nói ở lại, chỉ nói một câu: "Ở trên quá buồn." Sở Nghĩa không hiểu được. Hắn nên đi hay không a?