Chương 10:
Trong lòng Sở Nghĩa bởi vì cảm thấy áy náy, cho nên hắn quyết định ngày hôm sau làm bữa sáng cho Tần Dĩ Hằng.
Không biết Tần Dĩ Hằng bình thường buổi sáng mấy giờ dậy, hắn đặt báo thức lúc 6 giờ rưỡi hẳn là không muộn, chỉ để rung, không phát ra tiếng.
Có lẽ là do cực kì để ý chuyện này, buổi sáng thời gian vừa đến, báo thức vừa rung, Sở Nghĩa lập tức tỉnh giấc.
Tắt đồng hồ báo thức, xốc chăn, đeo dép trong nhà thật cẩn thận, cuối cùng mắt nhìn Tần Dĩ Hằng đang còn ngủ say , lặng lẽ vào phòng tắm, rửa mặt xong lại lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.
Tủ lạnh của Tần Dĩ Hằng không có đồ ăn, mở ra tất cả đều là nước cùng rượu, còn có một chút đồ ăn không quan trọng, Sở Nghĩa nhìn một vòng, đành phải quyết định đi chợ.
Tiểu khu này có cả siêu thị, Sở Nghĩa theo hướng dẫn rất nhanh tìm được, hắn sợ Tần Dĩ Hằng dậy sớm cho nên động tác rất vội vàng.
Tần Dĩ Hằng lần trước dẫn hắn đi ăn sáng ở cửa hàng kia, Sở Nghĩa cảm thấy hắn làm cơm Tây hẳn là không có vấn đề gì.
Mua bánh mì, mua chân giò hun khói, mua trứng gà, cuối cùng mua sữa bột hắn thường uống.
Sợ thời gian không kịp, Sở Nghĩa không có đi dạo, ra siêu thị sau đó bước nhanh về nhà.
Sáng sớm trên đường không có nhiều người, Sở Nghĩa khi đi về lại vô tình đụng phải a di mới gặp được khi vừa rồi mua trứng gà.
Bởi vì hai người lúc chọn trứng gà có tán gẫu vài ba câu, lúc này lại chạm mặt nhau tự nhiên cảm thấy thân thiết hơn.
A di đối với Sở Nghĩa cười: "Lại gặp lại cháu a."
Sở Nghĩa thân thiện cười lại: "Đúng vậy."
Dì hỏi: "Cháu đây là chuẩn bị làm bữa sáng sao?"
Sở Nghĩa: "Ân."
A di nha một tiếng: "Đầu năm nay sớm như vậy ra đã ra siêu thị mua đồ ăn làm bữa sáng, người trẻ tuổi như vậy không nhiều lắm."
Sở Nghĩa cười: "Là vậy sao."
Sở Nghĩa cười khổ, hắn bình thường cũng ngủ nướng.
A di tiếp tục trò chuyện: "Xem cháu mua rất nhiều, ăn một mình hay còn có người khác?"
Sở Nghĩa: "Hai người ạ, bất quá nếu thừa có thể để tủ lạnh lần sau dùng."
A di gật đầu: "Khá tốt."
Sở Nghĩa cũng hỏi a di: "Dì cũng là làm bữa sáng cho người nhà sao?"
A di cười: "Làm cho con trai, tính nấu cháo cho nó, thằng bé ngày hôm qua vừa trở về, từ nơi nào mới về ấy, dì hỏi trợ lý của hắn, trợ lý nói hắn đi công tác mấy ngày không ăn được," a di thở dài, chỉ trích lại nghe được sủng nịch trong đấy: "Dạ dày thằng bé không tốt lắm, rất kén đồ ăn, cho nên dì buổi sáng lại đây nấu cháo dinh dưỡng cho hắn."
Sở Nghĩa gật đầu: "Dì là lại đây sao, không phải ở đây ạ?"
A di lắc đầu: "Không phải, con trai sau khi tốt nghiệp tự mình tới đây ở, ai, người trẻ tuổi các cháu đều như vậy, không muốn cùng người trong nhà ở cùng, một mình ở bên ngoài sinh hoạt, tình huống như thế nào cũng không biết."
Sở Nghĩa lắc đầu cười, an ủi nói: "Không phải đâu dì, con trai dì nhất định rất yêu gia đình, ở bên ngoài chỉ là thuận tiện cho công việc mà thôi."
A di bị chọc cười: "Nói cũng đúng, nhà dì rất xa, còn cách cả một thành phố, nơi này cách công ty hắn rất gần."
Sở Nghĩa gật đầu nói: "Con trai dì nhất định rất yêu dì."
A di càng vui vẻ: "Đứa nhóc này thật biết nói chuyện." Nàng thuận tiện hỏi: "Cháu ở đâu, chúng ta cùng đường sao?"
Bởi vì a di đi chậm, Sở Nghĩa cũng đi chậm theo, bị a di hỏi như vậy, mắt hắn hướng đến nhà , mới phát hiện hắn chỉ biết đi như thế nào, chứ không biết địa chỉ chỗ nào.
Ở tiểu khu này vừa có biệt thự vừa có nhà ở thương mại (1), chia làm hai khu vực bất đồng, Sở Nghĩa chỉ có thể chỉ phương hướng.
Sở Nghĩa: "Bên kia ạ."
A di hơi có chút kinh ngạc, vui vẻ nói: "Dì cũng qua bên kia."
Tiện đường, tiện đường lại tiện đường, rốt cuộc hai người cũng chưa có tách ra, cho tới cuối cùng Sở Nghĩa cũng không biết nên nói cái gì.
Lại đến một chỗ rẽ, Sở Nghĩa nghĩ thầm nếu không thì tìm cái cớ rồi chuồn đi, a di lại đột nhiên hỏi hắn: "Cháu có người yêu chưa?"
Sở Nghĩa buột miệng thốt ra theo thói quen mà nói không có, nhưng lời nói đến bên miệng lập tức ngưng lại, trở về nói: "Dạ có."
A di ai thanh, thực thất vọng: "Dì còn nghĩ chúng ta rất có duyên, đưa cháu đi giới thiệu cho con trai dì."
Sở Nghĩa cười : "Cảm ơn dì, không cần đâu ạ."
Cách nhà không xa nữa, nhưng thần kỳ chính là hai người vẫn cùng đường.
Sở Nghĩa lúc này mới ý thức được, bọn họ có chút trùng hợp, quá mức trùng hợp.
"Con trai dì hôm qua mới đi công tác về."
"Đi công tác mấy ngày rồi."
Sở Nghĩa nghiêng đầu một cái, đột nhiên suy đoán lớn mật.
Không, không thể nào?
Này...... Quá trùng hợp rồi đó......
Cái này là suy đoán lớn mật, đến lúc ngừng ở cửa nhà của Tần Dĩ Hằng liền được chứng minh.
"Đây là nhà con dì," a di cười cùng Sở Nghĩa giới thiệu: "Có rảnh tới chơi nha."
A di nói xong liền vẫy tay với Sở Nghĩa, Sở Nghĩa đành phải vẫy tay lại, sau đó nhìn theo a di mở cửa sắt, lại đi vào bấm mật khẩu.
Sở Nghĩa sững sờ ở cửa, không biết nên làm cái gì bây giờ.
A di vừa rồi nói mình có con trai sinh hoạt bên ngoài.
Còn tính toán đưa hắn giới thiệu cho Tần Dĩ Hằng.
Điều này nói rõ, việc bọn họ đã đăng ký kết hôn Tần Dĩ Hằng không có nói cho người nhà biết.
Sở Nghĩa liếm liếm môi, cảm thấy hắn hiện tại đi theo vào thì không tốt lắm.
Thời gian đã qua 7 giờ, Sở Nghĩa chờ a di đóng cửa lại liền lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện cho Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng còn chưa có dậy, điện thoại vang lên hồi lâu hắn mới nhận.
Giọng khàn nghi ngờ, Tần Dĩ Hằng mở miệng: "Sở Nghĩa?"
Sở Nghĩa: "Ân, là em."
Có lẽ đã phát hiện Sở Nghĩa không ở bên cạnh mà còn gọi điện thoại, Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em ở đâu?"
Sở Nghĩa: "Cửa ạ."
Sở Nghĩa không muốn Tần Dĩ Hằng nghĩ nhiều, nói thẳng: "Chuyện là như này, em ra ngoài mua bữa sáng gặp mẹ anh, hiện tại mẹ anh ở trong nhà, em ở ngoài cửa, em có thể đi vào không?"
Sở Nghĩa là một hơi nói xong chuyện, trật tự rõ ràng, Tần Dĩ Hằng khẳng định có thể nghe hiểu.
Quả thật Tần Dĩ Hằng chính là Tần Dĩ Hằng, nghe ra trong giọng nói của Sở Nghĩa rất sốt ruột, không có cùng hắn nói nhảm nhiều.
Tỷ như em làm sao gặp mẹ tôi, tỷ như hai người đã nói cái gì, tỷ như em tại sao lại ở bên ngoài, tỷ như tự suy nghĩ một chút vấn đề này nọ mà trả lời.
Hắn nói thẳng: "Có thể."
Hỏi cái gì, liền đáp cái đó.
Sở Nghĩa cúp điện thoại đi vào, nhưng bởi vì không muốn bị thấy, vừa rồi lại cùng a di nói chuyện một đoạn, Sở Nghĩa đi đường rất cẩn thận.
Nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đi vào.
A di đã vào phòng bếp, bên kia truyền đến âm thanh nấu ăn, Sở Nghĩa dò đầu vào xem, lại rất nhanh lùi về.
Vài phút sau, lầu hai truyền đến thanh âm, Tần Dĩ Hằng rốt cuộc cũng ra.
Sở Nghĩa cầm túi đồ ăn đứng ở phòng khách, không biết nên làm gì, nói cái gì, chỉ có thể chờ được an bài.
Hắn nhìn Tần Dĩ Hằng từ trên lầu chậm rãi đi xuống, một bộ trạng thái chưa được tỉnh táo hoàn toàn, nện bước có chút trầm.
Sở Nghĩa dịch bước đến cầu thang, chờ Tần Dĩ Hằng chỉ còn ba bậc thang, hắn nhỏ giọng nói: "Mẹ anh ở phòng bếp."
Tần Dĩ Hằng không chút gợn sóng: "Ừ."
Sở Nghĩa càng nhỏ giọng: "Em làm sao bây giờ?"
Tần Dĩ Hằng đã xuống hết cầu thang, hắn nhìn Sở Nghĩa, có chút nghi hoặc: "Cái gì làm sao bây giờ?"
Sở Nghĩa hỏi: "Mẹ anh không biết anh kết hôn."
Tần Dĩ Hằng gật đầu, thoạt nhìn cũng không để ý, cúi đầu nhìn chằm chằm vào túi trên tay Sở Nghĩa
Sở Nghĩa theo ánh mắt hắn nhìn xuống, nhấc túi lên: "Mua ở siêu thị của tiểu khu, sau đó liền gặp mẹ anh, dì nói qua nấu cháo cho anh."
Sở Nghĩa vốn gấp, nhưng hắn thấy Tần Dĩ Hằng một chút cũng không vội hắn cũng liền không vội theo.
Mặc kệ là muốn gạt người trong nhà cũng được, không thể xuất hiện cũng được, phải ra khỏi nhà cũng được, nhưng Tần Dĩ Hằng đứng lâu như vậy, một chút cũng không tỏ vẻ cái gì.
Hắn chỉ đứng xem, giống như cũng không có gì cần khẩn trương.
"Mẹ ngẫu nhiên sẽ qua nấu cơm cho tôi." Tần Dĩ Hằng vừa nói vừa hỏi hắn: "Em dậy sớm như vậy để làm gì?"
Sở Nghĩa: "Làm bữa sáng ạ."
Tần Dĩ Hằng tò mò: "Em có thói quen làm bữa sáng ?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có."
Tần Dĩ Hằng càng tò mò: "Vậy hôm nay là?"
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Làm cho anh, chân giò hun khói trứng bánh mì, được chứ?"
Tần Dĩ Hằng đột nhiên dừng một chút, hắn lại liếc nhìn túi trên tay Sở Nghĩa , ừ một tiếng: "Được, cảm ơn."
Sở Nghĩa không đem việc làm bữa sáng này là chuyện to lớn, cũng không chú ý tới biểu tình của Tần Dĩ Hằng biến hóa, chỉ để ý đến phòng bếp bên kia.
Sở Nghĩa lắc đầu, để đồ trong tay xuống: "Có thể cũng không được, mẹ anh đang ở phòng bếp."
Tâm tình Tần Dĩ Hằng không xấu: "Lần sau đi, có rất nhiều thời gian."
Sở Nghĩa vẫn luôn ngắm phòng bếp: "Được."
Lần đầu tiên thấy mẹ chồng đến mà chưa kịp chuẩn bị gì, chủ yếu là Sở Nghĩa còn chưa xác định thân phận mình là gì.
Cho nên, điều hắn có thể làm đó là đi bên cạnh Tần Dĩ Hằng , Tần Dĩ Hằng làm gì hắn liền đi theo làm cái đó.
Xem Tần Dĩ Hằng tưới hoa, xem Tần Dĩ Hằng cho cá ăn, xem Tần Dĩ Hằng mở đài phát thanh......
Chờ Tần Dĩ Hằng một lần nữa trở lại phòng khách, hắn nghe Tần Dĩ Hằng hỏi: "Học xong rồi sao?"
Sở Nghĩa ngẩn người: "Cái gì ạ?"
Tần Dĩ Hằng vung tay một chút: "Tôi thường xuyên đi công tác, trong nhà có thực vật yêu cầu chăm sóc, còn có cá cần thiết cho ăn, không nhiều lắm, cũng chỉ có hai cái này" Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ: "Tôi tí nữa cho em một cái đơn"
Sở Nghĩa gật đầu: "Được."
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Trong nhà có thuê người giúp việc, chủ nhật mỗi tuần sau buổi trưa sẽ tới quét tước vệ sinh. Nếu tôi không có nhà, dì giúp việc sẽ hoãn lại vài ngày, hiện tại có em, tôi nếu không ở nhà , em có rảnh hãy để ý một chút."
Sở Nghĩa: "Được a."
Đột nhiên lại tán gẫu việc nhà, mà vẫn lấy ngữ khí tự nhiên hằng ngày, khiến Sở Nghĩa trong nháy mắt thoải mái lên, trong nháy mắt có cảm giác nhà ở đây.
Sở Nghĩa nhớ tới: "Hôm nay chính là chủ nhật a."
Tần Dĩ Hằng: "Ừ, hôm nay tôi ở nhà."
Sở Nghĩa nghi hoặc: "Hôm nay anh không cần đi công ty sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Hôm nay nghỉ ngơi."
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, cười một tiênga, ngữ khí thân thiện: "Vậy em hôm nay cũng ở nhà đi, em cũng nghỉ ngơi."
Tần Dĩ Hằng nghe quay đầu liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái: "Em không đi làm việc?"
Sở Nghĩa: "Có thể hơi chậm một chút."
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Vậy vì sao muốn ở lại? Trong nhà một người là đủ rồi."
Sở Nghĩa: "......"
Ok.
Hắn lại một lần hiểu lầm.
Cũng lại một lần tự sáng tạo bầu không khí gia đình ngọt ngào, còn nghĩ Tần Dĩ Hằng ở nhà, hắn cũng ở lại, Tần Dĩ Hằng sẽ vui vẻ , sẽ cảm thấy gần gũi hơn.
Là hắn nghĩ nhiều!
Làm phiền rồi!
Trong lúc nói chuyện bên cạnh đột nhiên có âm thanh, Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa đồng loạt quay đầu, đã thấy mẹ của Tần Dĩ Hằng đang đi tới.
Nàng nhìn thấy trong nhà có hai người hơi có chút kinh ngạc, còn bởi vì nhìn thấy người thứ hai là người mình mới vừa gặp bên ngoài liền càng kinh ngạc.
"Cháu?" Mẹ của Tần Dĩ Hằng ngoài nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, nhưng vẫn như cũ duy trì nụ cười khách khí : "Cháu tại sao lại đến đây?"
Sở Nghĩa không biết nên nói cái gì.
Tần Dĩ Hằng giúp hắn, cứ thế đứng lên, trực tiếp nói: "Mẹ, con kết hôn."
Sở Nghĩa kinh ngạc, cũng không dám thở mạnh.
Mẹ của Tần Dĩ Hằng căn bản không phản ứng kịp, đầu óc rối loạn, thuận miệng hỏi: "Kết hôn? Cùng ai kết hôn."
Tần Dĩ Hằng chỉ vào Sở Nghĩa: "Em ấy."
(1) : Nhà ở thương mại là những căn hộ được các tổ chức, cá nhân đầu tư xây dựng để cho thuê hoặc bán lại theo cơ chế thị trường chung. Quyền và nghĩa vụ của chủ đầu tư xây dựng nhà ở thương mại được pháp luật quy định.
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
101 chương
37 chương
5 chương
34 chương
13 chương