Mười lăm phút sau, Doãn Thần Lam cùng Mục Thiên Dương đã cùng nhau ngồi trên ghế dựa trong công viên, cùng nhau ăn donut.
"Ăn ngon chứ? !" Doãn Thần Lam ân cần hỏi.
Nói nhảm, Khách sạn Quân Duyệt mời đầu bếp nổi danh nước Pháp Steven làm donut, sao có thể không ngon?
Hắn là người duy nhất mà hắn Mục Thiên Dương công nhận làm đồ ăn ngon.
"Chưa từng ăn donut ngon như vậy chứ?" Doãn Thần Lam ngây ngốc hỏi.
Làm ơn, đây chính là món ăn tráng miệng mà hắn ăn mỗi ngày sau bữa tối .
"Đúng rồi, anh tên là gì? Hôm nay anh cùng mẹ anh đã giúp tôi một rất việc lớn." Doãn Thần Lam nói.
Ngu ngốc! Hắn chính là Mục Thiên Dương! Mục Thiên Dương trong lòng nghĩ.
"Tôi tên là . . . . . Hầu Minh Thiên." Coi là ngày mai đi.
"Ngày mai? Chính là Minh Thiên à?"
Nói nhảm! Chẳng lẽ lại là hôm nay? Mục Thiên Dương tức giận nghĩ.
"Minh Thiên tôi nói cho anh này, tối nay mẹ anh thật sự rất đáng khen đó. . . . . ."
Doãn Thần Lam không chút tâm cơ, liến thoắng không ngừng đem chuyện cô cùng Cô Giai Thành vì sao chia tay, rồi bị Michel bắt nạt, lại báo thù như thế nào từng cái nói ra.
"Anh nói xem, có phải trong lòng rất vui vẻ không? !"
Cô Giai Thành, Mục Thiên Dương ở trong lòng âm thầm nhớ cái tên này. Hắn nhớ! Hắn nhất định phải chỉnh người này.
Hắn thậm chí, còn âm thầm đố kỵ cùng người đàn ông này.
"Tôi đây cũng . . . . . Cực kỳ cao hứng!" Suy nghĩ một chút, Mục Thiên Dương nói với cô.
Đây là lần đầu tiên hắn "Vì người khác cao hứng" .
Mặc dù Mục Thiên Dương đối với mấy món ăn quen thuộc này đã ăn đến ngán, nhưng bất tri bất giác, hắn đã một mạch ăn liền năm cái, đúng như những gì mà Doãn Thần Lam đã nói, thật ngon, ngon đến mức làm người ta cảm động.
"Vậy cô không tìm được Mục Thiên Dương thì sẽ thế nào?"
"Còn có thể như thế nào, chắc chắn Ju¬lia sẽ không thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này rồi." Doãn Thần Lam buồn bã nói: "Tôi cũng đã làm hết sức rồi."
Doãn Thần Lam từ trong túi xách lấy thư mời ra cho Mục Thiên Dương .
"Nếu có thể đưa cho hắn thì tốt, như vậy Ju¬lia cũng sẽ không làm khó. Nếu như Mục Thiên Dương có thể tham dự buổi khai trương chi nhánh thứ hai của công ty Á Tấn chúng tôi thì tốt rồi, đảm bảo Ju¬lia sẽ dành tiền thưởng cho tôi”.
"Ju¬lia là ai?"
Doãn Thần Lam lại đem chuyện cô cùng Lô Giai Giai gặp nhau kể một lượt, kể cả đêm uống rượu say đó, cô chiếm cứ cái giường cao cấp của cô ấy đều kể hết.
"Thật là kỳ quái, đêm đó tôi rõ ràng mơ thấy một anh chàng rất tuấn tú, kết quả tỉnh lại đã không thấy tăm hơi." Doãn Thần Lam nói tới chỗ này, không nhịn được nhìn Mục Thiên Dương một cái."Đẹp trai giống như anh này. Kỳ quái, càng xem càng giống."
Ngu ngốc, chính là hắn. Mà cô, chính là quỷ say nhỏ mà hắn từ trong quán rượu nhỏ chuộc trở về !
Cuối cùng Mục Thiên Dương cũng sáng tỏ, không trách được hắn vẫn cảm thấy cô nhìn quen mắt.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, ngay sau đó chỉ nghe thấy"Oanh" một tiếng, Doãn Thần Lam nghe tiếng liền chồm vào trong ngực Mục Thiên Dương .
Lúc hai người còn chưa kịp đối mặt tình huống xấu hổ thì đã bị mưa rào cùng sấm chớp đánh tới chạy trối chết.
Mục Thiên Dương không nói hai lời, cởi áo khoác hãng Armani ra chắn mưa cho Doãn Thần Lam.
Sấm chớp đánh từng hồi, Doãn Thần Lam thét chói tai liên tiếp. Cô sợ nhất là sấm sét đánh, sợ từ nhỏ, không có lý do sợ.
"Đừng sợ!" Mục Thiên Dương thấy thế, theo bản năng nắm bả vai của cô an ủi: "Có tôi ở đây."
Thì ra cảm giác bảo vệ một cô gái là như vậy, có thể khiến người con trai cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Mà kiểu thỏa mãn này, chỉ sợ là so với phút giây khi hoàn thành Babel, cũng so không được .
Giờ khắc này bảo vệ Doãn Thần Lam, hắn đột nhiên có cái loại cảm giác này.
Mục Thiên Dương luôn luôn cho là hắn sẽ không có khả năng, đi bảo vệ cô gái nào khác trừ mẹ hắn. Nhưng bất tri bất giác, hắn đã làm rồi.
Thật vất vả, khi hai người chạy được vào trong khách sạn thì cũng đã ướt đẫm.
Nhân viên lế tân vừa nhìn thấy hai ướt sũng chạy vào, trong lòng vốn đang lẩm bẩm, lại làm bẩn sàn nhà.
Nhưng mà, đợi đến khi bọn họ thấy rõ ràng người tới là Mục Thiên Dương, tất cả đều bị dọa sợ.
Đây chính là ông chủ của bọn họ!
"Mục. . . . . ."
"Tôi muốn một phòng." Mục Thiên Dương không cho bọn họ có cơ hội mở miệng.
"Vâng, vâng, mời đi theo tôi!" Nhân viên lễ tân vừa trả lời yêu cầu của Mục Thiên Dương, vừa đưa tới đem cho hai người cái khăn tắm trắng lớn để họ tạm lau khô.
Doãn Thần Lam vẫn hắt hơi, không ngừng.
"Hắt. . . . . . hắt. . . . . ."
"Gọi điện thoại tìm bác sĩ Thẩm đến cho tôi!" Hắn lại đưa ra yêu cầu.
"Bác sĩ? Không cần! Tôi chỉ vì trời lạnh mới hắt xì hơi mấy cái . . . . Hơn nữa tôi không có tiền ở đây, tôi cũng không có tiền gọi bác sĩ đến khám bệnh tại nhà."
Doãn Thần Lam coi hắn như không khí, cắm đầu cắm cổ vào túi xách đựng tiền lẻ. Rất hay, có ba đồng năm mươi xu cộng với một đồng bốn mươi xu.
Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn chòng chọc cô.
Chẳng lẽ cô cho là cô được tự mình bỏ tiền, cô chẳng lẽ không đem hắn ở bên cạnh để vào mắt sao?
Hắn có một cảm giác tôn nghiêm của mình bị đả kích nặng nề.
Hắn chưa từng thấy cô gái nào ở trước mặt hắn mở túi tiền, chứ đừng nói là bóp tiền đựng ít tiền lẻ.
"Cô đang làm gì? !" giọng điệu của Mục Thiên Dương nặng nề, bởi vì trong lòng hắn dâng lên một cỗ bực tức, nhưng tức cái gì, chính hắn cũng không rõ lắm.
Dù sao hành động và cử chỉ của cô gái này luôn quái dị như vậy, quái dị làm cho hắn khó chịu.
"Tôi sẽ gọi tắc xi về." Doãn Thần Lam nói thẳng: "Số tiền này chắc là đủ. . . . . ."
Hồ đồ!
Mục Thiên Dương nghe không nổi nữa, cũng không đợi Doãn Thần Lam nói hết câu, không muốn tốn lời với cô, hắn cúi người xuống, đem Doãn Thần Lam tại chỗ vác lên bờ vai của hắn.
"A. . . . . . Làm gì thế . . . . ."
Doãn Thần Lam không ngừng giãy giụa, kêu nháo kháng nghị, nhưng Mục Thiên Dương căn bản không để ý tới cô, xoay người bước một bước dài.
Nhân viên lễ tân khẩn trương đi theo sau, nói: " số phòng 308."
"Gọi điện thoại cho bác sĩ Thẩm chưa?" Mục Thiên Dương chưa bao giờ nói yêu cầu đến lần thứ hai, dù sao ai không nghe lọt thì đáng chết. Nhưng lúc bước chân của hắn có chút rối loạn.
Không để ý tới người phía sau có đáp lại hay không, hắn tự mình khiêng Doãn Thần Lam trở về phòng.
Một lát sau, bác sĩ Thẩm tới kiểm tra qua, rồi đi, nói không nghiêm trọng.
Hai giờ sau, Doãn Thần Lam cùng áo ngủ, nằm ở trên giường an ổn đi ngủ.
Khuôn mặt cô ngay thơ thoạt nhìn rất thỏa mãn cũng rất hạnh phúc, còn phát ra âm thanh ngủ say. . . . . .
Mục Thiên Dương đưa mắt nhìn cô chăm chú.
Nhìn cô, vẻ mặt của hắn cũng bất giác nhu hòa,
Dáng vẻ cô gái này ngủ thật đúng là đẹp mắt. Mặc dù cô không phải tuyệt thế mỹ nữ, nhưng thoạt nhìn vô cùng thuần khiết, thánh thiện.
Hắn nhìn cô, vốn là ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô, dần dần biến thành nghiêng mình đến xem cô, sau đó bất tri bất giác cúi xuống đến hông của cô, mặt của hắn càng ngày càng gần sát mặt của cô rồi.
Rốt cuộc, hắn không nhịn được hôn mặt cô.
Không tỉnh.
Hắn lại hôn cái mũi của cô.
Không tỉnh.
Hắn lại hôn cái trán.
Nghĩ đến cô ở trong bữa tiệc giúp hắn gói bữa ăn tối, mà chính hắn đời này cũng được ăn một bữa ăn tối thỏa mãn nhất.
Đôi tay của cô khéo léo cẩn thận, đem từng món ăn ngọt dễ vỡ giữ được cẩn thận như vậy.
Cô gái này đầu óc ngốc nghếch một chút, tuy nhiên nó có thể mang ấm áp cho người khác.
Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn mặt của cô, thân thể của cô.
Áo ngủ màu trắng gạo ngăn cách thân thể của cô, tiết tấu vững vàng phập phồng lên xuống. Bên trong áo ngủ đấy, tất nhiên là một thân thể mê người.
Hắn phát hiện hắn muốn cô.
Đột nhiên, Doãn Thần Lam lật người, nghiêng sang bên.
Trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Tớ cũng không ngốc như vậy . . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe được, nhịn cười không được.
Cô chẳng những ngốc, hơn nữa còn ngây ngô. Ngây ngô đến mức phí hết tâm tư đi tìm Mục Thiên Dương, mà không biết người thật đã ở bên cạnh cô.
Mục Thiên Dương từ trong ví của Doãn Thần Lam tìm ra một ít thiệp mời.
"Á Tấn. . . . . ." Được, công ty cổ phần Á Tấn đúng không?
Doãn Thần Lam lại lật người, lúc lật qua vì động tác quá mạnh, nên đè cả người Mục Thiên Dương lại, kéo vào trong ngực của cô.
Góc độ bất thiên bất ý, cặp mắt Mục Thiên Dương trực tiếp tiếp xúc được, ngực sữa của Doãn Thần Lam lộ ra .
Lúc này, vốn còn nhẫn nhịn ý nghĩ muốn làm loạn, Mục Thiên Dương, lập tức phát hiện toàn thân mình một hồi nóng lên. Đây là lần đầu tiên hắn xâm phạm con gái, cũng bị con gái xâm phạm lại.
Hắn không nhớ rõ là từng nghe qua một câu nói ở đâu, câu nói kia như thế này -- phụ nữ không có đàn ông, chỉ biết thương tâm; mà đàn ông không có phụ nữ, thì sẽ nổi điên.
Chưa có cô gái nào động được đến ý nghĩ của Mục Thiên Dương, ngày trước không thể nào hiểu được ý nghĩa của những từ này, nhưng bây giờ, hắn đã hiểu rồi.
Hắn đã vì cô gái này nổi điên.
"Không thể nào? !"
Lô Giai Giai nghe Doãn Thần Lam kể lại "Sự kiện tìm Mục Thiên Dương " đêm hôm trước xong, con ngươi thiếu chút nữa rớt xuống.
"Đúng thế. . . . . . Thật xin lỗi!" Doãn Thần Lam cảm thấy rất xấu hổ, luôn miệng đối với Lô Giai Giai nói xin lỗi.
Cô biết cô rất kém, tìm một người mà tìm khắp nơi không thấy, hơn nữa còn lãng phí cả buổi tối, hôm sau còn đến công ty trễ nữa.
Cô biết tiền đồ của mình đã không thể xoay chuyển, hơn nữa không thể để cho Lô Giai Giai lâm vào tình thế khó xử.
Mà Lô Giai Giai đối với bạn tốt kiêm cấp dưới vừa ngốc ngếch vừa đần độn, thì vừa đau lòng lại vừa tức.
Mặc dù ngoài mặt cô mắng Doãn Thần Lam mấy lời ác như vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng cô như đậu hũ, cũng không nghĩ đối với Doãn Thần Lam thấy chết mà không cứu.
Về tư, cô thật coi cô ấy như bạn, một người bạn chân chính.
Về công, Doãn Thần Lam là một cấp dưới vừa nghiêm túc vừa nghe lời, mặc dù việc lớn cô không giúp được cô ấy nhiều việc, nhưng cô cũng giúp cô ấy được không ít chuyện nhỏ.
Lúc này, điện thoại bàn của Lô Giai Giai vang lên, truyền tới thanh âm quen thuộc.
Lô Giai Giai vừa nghe đến thanh âm, cả người lại khẩn trương lên.
"Đại. . . . . . tập đoàn Đại Dương? Có, tôi đương nhiên có cho người qua chuyển thiếp mời" Cô cố ý không nói sự thật là Doãn Thần Lam đi, bởi vì cô còn muốn giữ lại Doãn Thần Lam.
"Báo cáo . . . . . Là như vậy, " thôi, tự mình bịa cho tốt."Giám sát Đổng, chuyện là như này: ngày hôm qua vừa đúng lúc Mục Thiên Dương đi tham gia phát biểu buổi biểu diễn thời trang của Chan¬nel, nên không nhận được thư mời của chúng ta, cho nên chúng ta không tiện quấy rầy ngài ấy, chỉ sợ ngài ấy nhất thời mất hứng.
Ngài cũng biết, công ty chúng ta làm về quan hệ xã hội, quan trọng nhất phải làm cho giám đốc cao hứng một chút, sao có thể để cho anh ta mất hứng đây? Cho nên người của chúng ta đã ở cao ốc Babel đợi cả một buổi tối. . . . . ."
"Kết quả?" chân mày Lô Giai Giai nhíu chặt hơn."Tôi đang liên lạc với nhân viên kia, mười phút sau sẽ gọi lại cho ngài được không?"
Mồ hôi lạnh rơi như mưa, Lô Giai Giai cúp điện thoại, không còn tâm tư để ý Doãn Thần Lam, cô đang suy nghĩ biện pháp gọi lại trả lời, vừa mở email vừa nghĩ bước kế tiếp.
Cho nên, cô không có chú ý tới Doãn Thần Lam đang "Đóng gói" .
Thật không ngờ, ngay sau đó, Lô Giai Giai nhận được một E-mail, cô như kẻ ngốc nở nụ cười.
Nội dung bức thư là như thế này --
Xin chào Lô tiểu thư :
Ngày hôm qua tôi ở cầu thang thoát hiểm của cao ốc "Babel", "Nhặt" được thư mời của quý công ty. Về lời mời của quý công ty chúng tôi cần phải xác nhận lại lần nữa.
Mong hồi âm.
Thư ký trưởng tập đoàn Đại Dương -Tô Tiêu Chân .
Cuối cùng, Lô Giai Giai liếc Doãn Thần Lam một cái, thấy cô đang thu thập đóng gói, nói: "Cậu dừng ngay cái động tác ngu xuẩn này lại, như vậy rất không tôn trọng cấp trên của cậu."
"Tớ chỉ không muốn nghĩ. . . . . ."
" Bây giờ cậu còn có việc phải làm." Lô Giai Giai ra vẻ bình tĩnh đối với cô tuyên cáo: "Tô Tiêu Chân vừa gửi thư tới, thiếp mời của cậu . . . . . Không biết vì sao rơi vào trên tay cô ấy rồi!"
"Có thật không?" Như từ bên bờ tử vong được cứu, Doãn Thần Lam mừng rỡ như điên."Như vậy chứng tỏ Mục Thiên Dương cũng đã nhận lời mời này ! Có phải vậy không?"
"Ừ. . . . . . chẳng qua nhận được là một chuyện, có thể tới hay không, lại là chuyện khác. . . . . . Mục Thiên Dương là tổng giám đốc khó tính nhất toàn Đài Loan, nếu mà không có lợi ích, hay lợi ích đối với hắn không nhiều, thì ngay cả cái liếc mắt hắn cũng chẳng để ý đến chúng ta."
"A. . . . . ." Thất vọng.
Mục Thiên Dương này thật khó trị?
"Đương nhiên khó trị, mỗi giây của hắn đều nạm vàng được đó?"
Lúc này, điện thoại bàn của Lô Giai Giai lại vang lên.
Cô vừa tiếp điện thoại, vừa cung kính trả lời."Vâng . . . . . Phải . . . . ."
"Kết quả là như vậy, vừa rồi tôi đã nhận được tin từ Tô Tiêu Chân." Lúc này Lô Giai Giai nói chuyện đã khôi phục một chút tự tin."Nếu đã hồi âm rồi, chứng tỏ khả năng có thể rất lớn. Vâng . . . . . vâng . . . Chúng ta sẽ hỏi thăm lại. Không không không. . . . . . Đây không phải là bản lĩnh của tôi, là cấp dưới của tôi Doãn Thần Lam. Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Chính là cô ấy, không sai. Cố gắng? Đương nhiên, chúng tôi vẫn luôn cố gắng. Cám ơn trưởng phòng Đổng."
Hạ điện thoại xuống, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ở đầu kia thành phố, đoàn trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đại Dương, thư ký Tô Tiêu Chân cũng đang báo cáo với Mục Thiên Dương.
Sau khi báo cáo xong, cô khép văn kiện trong tay lại, nói: "Nói tóm lại, mặc dù trước mắt Á Tấn chỉ là một công ty có quy mô không lớn, nhưng giám đốc Á Tấn của họ, ngược lại được người trong giới coi trọng là có hiểu biết rộng rãi. Thư mời là do Lô Giai Giai trưởng phòng bộ phận PR viết.
Về cô gái mà ngài muốn tôi điều tra, bước đầu phán đoán hẳn không phải là Lô Giai Giai, có thể chỉ là một nhân viên nhỏ trong ngành của bọn họ.. Về điều này, tôi sẽ tiếp tục hỏi thăm Lô tiểu thư."
"Vào mười giờ sáng tuần sau phải không?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Vâng ạ, " Tô Tiêu Chân tiếp tục nói: "Nếu như tổng giám đốc đến chỗ hẹn, buổi sáng hôm đó còn có một giờ chưa có hẹn ạ."
"Đem hành trình sắp xếp vào đi."
"Vâng"
Một tuần lễ sau, tại tiệc rượu khai mạc Á Tấn, chỉ thấy tất cả nhân viên toàn lực chiêu đãi khách.
Vì tranh thủ đầu tư khắp nơi, Á Tấn chuẩn bị tiệc chúc mừng này đã được nửa năm. Trong đó đối tượng tranh thủ lớn nhất, đương nhiên có ưu thế nhất vẫn là tập đoàn Đại Dương.
Chỉ cần tập đoàn Đại Dương gật đầu một cái, thì những nhà đầu tư khác, khách quan mà nói, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Doãn Thần Lam cùng Lô Giai Giai thì khẩn trương.
Mặc dù bọn họ đã nhận được hứa hẹn của Tô Tiêu Chân, nhưng không được gặp Mục Thiên Dương trước, thì hai người trông mong cố gắng chỉ có thể coi như thành công một nửa mà thôi.
Thời gian từng giây từng phút đến gần. . . . . .
Rốt cuộc, đúng mười giờ sáng, Tô Tiêu Chân xuất hiện. Á Tấn mắt tinh lập tức nhận ra cô thư ký .
Hắn bước nhanh đi lên phía trước, hướng Tô Tiêu Chân vươn tay ra, nói: "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp."
Tô Tiêu Chân nhìn thấy giám đốc của Á Tấn, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô liền đem biểu tình đường đột của mình thu lại.
Cô cũng hướng đến giám đốc của Á Tấn đưa tay ra."Rất vui gặp lại!"
Hai người gặp mặt có một chút biến đổi, bởi vì lúc học đại học họ là người yêu.
Ngày trước gặp một vài trắc trở, nhưng tất cả đều đã qua.
"Mục tiên sinh đâu?" giám đốc của Á Tân chú ý nhất là chuyện này.
"Rất nhanh sẽ đến!"
Bởi vì vừa phải ký một hợp đồng có chút vấn đề, cho nên Mục Thiên Dương tất sẽ phải đến trễ. Vì vậy hắn nói tài xế đưa Tô Tiêu Chân tới đây trước, để bày tỏ thành ý của hắn.
Đồng thời, Doãn Thần Lam ở dưới lầu cũng lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng cô rất lo âu, " Tiền thưởng cuối năm " nếu như không có, nhiều lắm cô cũng chỉ có thể sống qua lễ mừng năm mới.
Phiền quá! Mục Thiên Dương thật đúng làm khổ người ta.
Đột nhiên, cô thấy xa xa một người quen đang đi tới chỗ cô.
Doãn Thần Lam nhìn thấy hắn, trong lòng thật sự cao hứng nói không ra.
Cô lập tức xông lên phía trước, "Này, Hầu Minh Dương! Tại sao anh lại đi qua đây? Thật là khéo, công ty chúng tôi hôm nay cũng có bữa tiệc đó."
Hắn biết, một chút cũng không khéo, bởi vì hắn là "Đặc biệt" tới.
Nhìn thấy cô, không biết vì sao, Mục Thiên Dương không tự chủ được nở nụ cười.
Đã thật lâu hắn không có bởi vì nhìn thấy ai đó mà cười.
Hắn thật nhớ cô gái nhỏ này, từ lần đầu tiên gặp mặt, đến lần thứ ba gặp mặt, hắn cảm thấy Doãn Thần Lam càng ngày càng xinh đẹp. Trên mặt của cô, luôn mang theo một vẻ ngây ngô.
Không đợi Mục Thiên Dương đáp lại, Doãn Thần Lam đã nắm lấy tay của hắn, muốn kéo hắn lên lầu.
"Thật tốt quá, tôi có thể dẫn anh đi lên ăn món điểm tâm ngọt. Tôi đã nghe ngóng, hôm nay giám đốc chúng tôi mời đầu bếp, hình như cũng là đầu bếp làm điểm tâm hôm party của mẹ anh ngày đó!"
"Vậy sao?" Mục Thiên Dương mỉm cười.
"Đi đi đi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi nhất định phải mời anh ăn nhiều Donut hơn" Doãn Thần Lam cao hứng nói.
Khi cửa thang máy ở tầng mười "Ting" một tiếng mở ra, hình ảnh Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, lập tức gây sự chú ý của toàn hội trường.
Mặc dù lúc ấy người trong hội trường, đều đang chuyên chú nghe Á Tấn lên tiếng, nhưng khi người đầu tiên phát hiện bóng dáng Mục Thiên Dương thì tất cả mọi người ở tại chỗ, đều xoay đầu lại nhìn.
Doãn Thần Lam lập tức sửng sốt.
Bởi vì mọi người đều nhìn nét mặt của cô và cực kỳ kinh hoảng.
Cô cũng chỉ là mang một người bạn đi vào ăn chút điểm tâm, chuyện này có nghiêm trọng sao?
Những người từng nhìn thấy Mục Thiên Dương, đều trợn to hai mắt nhìn hai người bọn họ, chẳng qua, Lô Giai Giai chưa từng nhìn thấy, cho nên, dẫn đầu xông lên là Lô Giai Giai.
"Tớ bảo cậu ở dưới lầu nghênh đón Mục Thiên Dương, cậu lên đây làm cái gì?" Lô Giai Giai tức giận trách cứ Doãn Thần Lam."Chẳng lẽ cậu không biết, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào hắn mà kiếm sống sao?"
Doãn Thần Lam vội vàng giải thích: "Tớ ở dưới lầu gặp người bạn ngày đó giúp tớ vào được Babel, cho nên dẫn hắn đi vào ăn uống một chút. Chúng tớ sẽ đi xuống lầu ngay, cậu đừng tức giận!"
"Nếu là bình thường thì thôi, nhưng cậu có biết, Mục Thiên Dương tùy thời sẽ đến, ngộ nhỡ hắn bây giờ đã ở dưới lầu rồi thì sao?"
"Sẽ không đâu!" thần kinh Doãn Thần Lam rất lớn, đưa hai tay vuốt vuốt, nói;"Hắn đã già yếu, động tác nhất định rất chậm chạm, sẽ không đến sớm như vậy ."
Già yếu? Mục Thiên Dương đứng sau lưng Doãn Thần Lam, nghe được câu này, sắc mặt đại biến, giận đến phẫn nộ.
Hắn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, lại được tính là già yếu?
"Hắn thật già vậy sao?" Mục Thiên Dương lạnh lùng hỏi."Chẳng lẽ cô đã gặp hắn?"
Doãn Thần Lam nói: " Đương nhiên là tôi chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng tôi nghe nói hắn rất khó tính, kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường. . . . . . Quả thật tính cách cùng với cụ già không có khác gì !"
Gì?
Là ai nói? Người nào không muốn sống như vậy? !
Gì mà khó tính, lại kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường?
"Ai nói?" giọng của Mục Thiên Dương càng lạnh hơn.
"Ngài ấy năm nay mới ba mươi lăm tuổi đó?" Lô Giai Giai rất tức giận nói: "Cậu đã ngốc nghếch rồi, còn không chịu học tập, ngay cả người mà chính mình muốn đi mời cũng không nghiên cứu tốt, khó trách cậu bị đóng gói."
"Á? ba mươi lăm tuổi?" Doãn Thần Lam thế mới biết. Cô gãi gãi đầu bày tỏ ngượng ngùng."Được rồi, hiện tại tớ đi xuống là được!"
Lô Giai Giai khoanh tay ở trước ngực, đối với Doãn Thần Lam, cô chỉ có thể lắc đầu mà thở dài .
"Vậy trước tiên tớ giới thiệu bạn tớ cho cậu biết! Anh ta gọi là Hầu Minh Dương, là một người tốt."
Ở trong mắt cô ai mà không là người tốt? Lô Giai Giai đối với việc đánh giá người khác của Doãn Thần Lam luôn luôn không để trong lòng. Cô liếc người đàn ông này một cái.
"Được rồi, tớ sẽ để ý hắn, bây giờ cậu nhanh đi xuống cho tớ." Lô Giai Giai thúc giục.
"Đợi chút, cậu biết không? Anh ta cũng là đại nhân vật đó!" Doãn Thần Lam như đang nói một bí mật trọng đại, vô cùng hưng phấn.
"Đại nhân vật nào?" Lô Giai Giai không tin Doãn Thần Lam có vận cứt chó, gặp được người gọi là "Đại nhân vật" .
"Mẹ anh ta là Diệp Cẩm Hoa, Diệp Cẩm Hoa đó!" Doãn Thần Lam cao hứng công bố đáp án:" Bà ấy là nữ thần thời trang nha, cũng chính là người mà chúng ta rất sùng bái!"
Nghe vậy, Lô Giai Giai sửng sốt.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
501 chương
57 chương
79 chương
42 chương
16 chương
15 chương
40 chương