Không Cần Đến Trêu Chọc Ta
Chương 29
Một dãy các tòa nhà hoa lệ đứng sừng sửng ở hai bên đường lớn, ở chính giữa có đủ loại kiểu dáng ô tô chạy qua trên con đường nhựa, các cửa hàng mặt tiền đều lắp đặt thiết bị xa hoa, mọi người không ngừng ra ra vào vào, những người nam lẫn nữ trẻ tuổi ăn mặc thời trang cầm theo các loại túi lớn nhỏ, trên mặt là nụ cười sáng lạng. Cảnh quan tấp nập khắp nơi biểu hiện thành phố này phồn hoa như thế nào.
Tô Mộ Thu tựa trên cửa sổ xe, nghiêng đầu xuất thần nhìn ra bên ngoài.
Đây là kết quả ngày hôm trước cô thừa dịp hoan ái qua đi tranh thủ lấy được.
Tuy vẫn bị quy định phải có người đi theo, nhưng mà ít nhất cô có thể ra ngoài, vì kế hoạch kia, cô phải tận dụng mọi khả năng để tìm cơ hội ra ngoài, chứ không phải bị giam cầm mỗi ngày ở cái chỗ kia. Qua hai ngày, chỉ cần trải qua hai ngày ·······
Đèn đỏ sáng lên, xe hơi đột nhiên dừng ngay, cô gắt gao cắn cánh môi tái nhợt, trong dạ dày dậy sóng, cảm giác muốn nôn mửa theo thực quản bay xông thẳng lên, cô nôn khan một tiếng.
Thật là khó chịu!
Cánh tay của người bên cạnh ông cô, “Cô ngủ một lát đi! Khi đến nơi, tôi sẽ gọi cô.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mị Nguyệt đè cô tựa vào bả vai mình, khuôn mặt lạnh lùng không lộ vẻ gì, động tác lại nhu hòa.
“Mị Nguyệt, cám ơn cô.” Cô vô lực tựa ở trên người cô ta, trầm thấp nói.
Mị Nguyệt không có đáp lời, ở đỉnh đầu của cô mà cau lông mày.
Cô có thói quen đi theo cô ta từ lúc nào? Lúc đầu, bị Diễm chủ sai khiến đi theo cô, cô mặc dù phục tùng, nhưng không tình nguyện, cô cũng không muốn phục vụ một tiểu thư điêu ngoa yếu ớt. Nhưng mà, hơn nửa tháng chung sống, cô ta hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của cô, không la lối cũng không ồn ào, phần lớn chỉ là lẳng lặng ngơ ngác nhìn một nơi nào đó đến ngẩn người, trên người tản ra nhàn nhạt khí tức nhu hòa. Bề ngoài mảnh mai, tính tình ngược lại có vẻ kiên cường, cũng không vì được sủng ái mà kiêu ngạo.
Đèn xanh sáng lên, xe hơi chậm rãi khởi động, dần dần gia tốc, không lâu sau biến mất trên đường cái hối hả.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xe hơi dừng lại, Tô Mộ Thu ngay lập tức mở cửa xe, chạy đến một bên đường cúi người vuốt bụng nôn khan, khuôn mặt nhỏ nhắn thon gầy tái nhợt không có huyết sắc.
Mị Nguyệt vỗ nhè nhẹ sau lưng của cô, đưa cô một chai nước.
“Cám ơn.” Cô tiếp nhận nước, mở miệng hít thở sâu, muốn không khí tươi mát xua tan đi cảm giác ngực bị đè nén. “Mị Nguyệt, chúng ta vào thôi!”
“Không muốn nghỉ một lát sao?”
“Không cần.” Cô lắc đầu, dẫn đầu cất bước rời đi.
Mị Nguyệt xoay người gật đầu ra hiệu với tài xế rồi lập tức đuổi kịp Tô Mộ Thu, đỡ lấy thân thể có vẻ suy yếu vô lực của cô.
Đây là một nghĩa trang nằm ngoài ngoại ô, sự xa hoa nơi này làm cho người ta kinh ngạc, đường đi có đá cẩm thạch trải dài, bốn phía có thể thấy được hàng cây xanh ngắt, còn có kỳ lân tinh xảo được điêu khắc từ đá cẩm thạch.
Dừng lại trước một bia mộ, sự đau thương sâu sắc dâng lên trong lòng, Tô Mộ Thu chỉ cảm thấy mũi chua xót, trong mắt tràn ngập hơi nước, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.
Cô chậm rãi quỳ xuống, duỗi bàn tay nhỏ bé mềm mại ra vuốt ve tấm hình quen thuộc trên bia mộ.
“Mẹ, Tiểu Thu đến rồi, thực xin lỗi, Tiểu Thu không ngoan, hiện tại mới đến gặp mẹ.” Thanh âm của cô mang theo nghẹn ngào, “Mẹ ở bên kia vẫn khỏe chứ? Có nhớ Tiểu Thu hay không? Tiểu Thu rất nhớ…mẹ…….”
Mẹ ôn nhu, mẹ mỉm cười, nước mắt của mẹ, mẹ ôm cô…….cô nhớ…rất nhớ…mẹ, tại sao mẹ vứt bỏ Tiểu Thu sớm như vậy, Tiểu Thu thật sự không nỡ xa mẹ ········
Mị Nguyệt ở một bên lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đau thương làm cho nội tâm cô khẽ nhúc nhích. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, ngay cả cha mẹ trông như thế nào cũng không biết, không hề biết được thân tình là gì, hơn nữa, làm ám vệ Phượng gia, cô tất nhiên là đã thấy nhiều chết chóc, nhưng mà cô ấy đau thương lại làm cho tâm lạnh lùng của cô cũng dấy lên một chút đau xót.
Gió nhẹ nhàng thổi, sợi tóc đen nhánh của Tô Mộ Thu hơi bay bay, ngoại trừ một vài người khác cũng đến bái tế và mấy người mặc đồng phục quét dọn vệ sinh thì phía xa xa ra thì không còn ai khác, một không gian trong trẻo nhưng lạnh lẽo, dường như một sự bi thương đang bao phủ nơi đây.
Không biết qua bao lâu, Mị Nguyệt đi đến nâng Tô Mộ Thu đứng lên.
“Trên mặt đất lạnh, đừng quỳ lâu, chúng ta phải trở về rồi.”
Tô Mộ Thu để cô đỡ dậy, nhắm mắt lại, đột ngột đứng lên làm cô cảm thấy choáng váng, sau đó cô mở mắt ra gật đầu với Mị Nguyệt.
Cô nhìn chăm chú Tô Lam trên bia mộ, sau đó để Mị Nguyệt dìu đi không hề quay đầu lại nữa.
Mẹ bảo trọng, từ nay về sau, có thể con gái sẽ không còn cơ hội tới gặp mẹ nữa.
Trở lại xe, Mị Nguyệt mở cửa xe ra, Tô Mộ Thu khom người chuẩn bị ngồi vào.
“Tiểu Thu?”
Một tiếng gọi hơi chần chờ vang lên sau lưng cô.
Tô Mộ Thu quay đầu lại, nhíu mày nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang đi đến trước mặt mình, mắt to nghi hoặc, “Anh là?”
“Em làm tôi thật đau lòng! Tiểu Thu đáng yêu.” Người đàn ông vuốt ngực, vẻ mặt ai oán nhìn cô.
Trong đầu xẹt qua một hình ảnh quen thuộc, “Ti thiếu gia?”
“Gọi thiếu gia quá khách sáo, gọi tôi anh Quân Hạo đi!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ Ti Quân Hạo lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Mị Nguyệt lạnh lùng nhìn anh ta, lôi kéo thân thể Tô Mộ Thu, “Chúng ta đi.”
Tô Mộ Thu lễ phép gật đầu với anh, “Thật có lỗi, cáo từ trước, lần sau có cơ hội lại trò chuyện.”
Ti Quân Hạo dùng lực kéo cô vào trong ngực mình, Mị Nguyệt thấy thế, muốn kéo Tô Mộ Thu về lại bị Ti Quân Hạo rất nhanh xoay người né tránh.
Mị Nguyệt nhíu mắt, đột nhiên vung chân ra đá thẳng vào bả vai Ti Quân Hạo, thế công rất nhanh và sắc bén. Nhưng mà, Ti Quân Hạo tốc độ nhanh hơn, lúc cô vừa đá tới thì liền buông Tô Mộ Thu ra, nghiêng người né tránh công kích của cô, không đợi cô kịp phản ứng, người đã chuyển động ra phía sau cô, một bàn tay hạ xuống, đánh ngất Mị Nguyệt.
“Ti Quân Hạo, anh làm gì?” Tô Mộ Thu nhíu chặt lông mày nhìn anh, tiến lên trước đỡ Mị Nguyệt. Người đàn ông này không đơn giản, thậm chí ngay cả Mị Nguyệt cũng không phải là đối thủ của anh.
Anh nhét Mị Nguyệt vào trong xe, đóng cửa xe lại, đi về phía tài xế đang kinh hãi cười cười, “Tôi sẽ mượn Tô tiểu thư nhà các người trong chốc lát, về phần vị tiểu thư kia, ông mang cô ta về, nếu không muốn chết thì lập tức lái xe đi.” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt anh lạnh lung tà mị.
“Đợi đã!” Tô Mộ Thu hét to.
Ti Quân Hạo không nhìn cô, chỉ lạnh lùng trừng mắt với tài xế, “Nếu thông minh thì lập tức trở về tìm chủ tử các người đi, cút ngay.”
Nghe vậy, tài xế chạy trối chết, ra sức giẫm chân ga cho xe gào rú chạy đi.
Tô Mộ Thu lạnh lùng nhìn anh, “Ti thiếu gia, anh có biết là mình quá phận không? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tiểu Thu đừng tức giận.” Đối mặt với cô thì anh lại trở về vẻ mặt ôn nhu vui vẻ, “Tôi chỉ là muốn tâm sự với em, lần trước gặp mặt quá gấp gáp, cũng chưa nói chuyện được gì. Đi thôi! Tôi đưa em đi nơi khác nói chuyện.” Anh lôi kéo cô, không để ý cô giãy dụa mà nhét cô vào trong xe đua màu lam ngọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận nhưng không hề lo lắng, cô cảm giác được anh ta không có ác ý với cô.
Chuyện ngày hôm nay nằm ngoài dự liệu của cô, nếu như bọn họ biết thì cơ hội ra ngoài cô thật vất vả mới tranh thủ được có thể bị mất hay không? Có mất hay không? Hy vọng sẽ không, Ti Quân Hạo, lần này tôi bị anh hại chết.
Cô buồn bực nghĩ, mày liễu nhíu càng chặt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tô Mộ Thu ngồi ở trên thảm cỏ xanh, ngơ ngẩn nhìn về phía bờ biển xanh lam dài vô hại, tóc cô giờ phút này bị gió biển thổi bay tán loạn.
Cô quay đầu, đối diện với một đôi mắt phức tạp đang nhìn cô.
“Không phải tôi làm cho anh nhớ đến người khác chứ?” Cô hỏi.
Ti Quân Hạo sững sờ, lập tức nở nụ cười, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, “Nếu như là đầu thì không nói, nhưng sau khi đi tới đây anh vẫn nhìn tôi chăm chú, tôi không cho rằng tôi quốc sắc thiên hương đến nỗi khiến cho anh chăm chú nhìn, ánh mắt của anh nóng bỏng, nếu tôi không đoán sai hẳn là thông qua tôi nhìn người nào đó.”
Anh quay đầu, không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn biển rộng.
Vào lúc cô cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì anh ta mở miệng.
“Em cho tôi cảm giác, rất giống cô ấy······ em gái của tôi.” Anh nói thật nhỏ, “Bất kể là ánh mắt, hay là hơi thở. Đây chính là nơi em ấy thích nhất.”
“Ừ.” Cô gật đầu, “Đây đúng là nơi rất tuyệt vời.”
“Hôm nay, là ngày giỗ của em ấy.” Anh nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu.
Âm thanh trong trẻo thoáng mang theo sự cô đơn, còn có một loại tình cảm phức tạp không phân biệt được.
Cô đột nhiên không biết nên nói cái gì, anh cũng không nói gì nữa, hai người ngồi im lặng.
“Hai người thật là có nhã hứng a!”
Một giọng nam trầm thấp từ tính phá vỡ sự yên lặng giữa bọn họ.
Hô hấp của cô cứng lại, trái tim đập mạnh, tiếng nói quen thuộc lạnh như băng giống như một lưỡi dao sắc bén thẳng tắp xuyên thấu lòng của cô.
Phượng Dạ Hoàng vẻ mặt âm trầm chẳng biết đã đứng ở phía sau bọn họ từ lúc nào, mắt phượng nổi lên sự cuồng nộ bạo ngược, toàn thân phát ra hơi thở khắc nghiệt.
“Như thế nào, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, nên không muốn trở về sao?” Anh từ trên cao nhìn xuống quan sát cô, tiếng nói trầm thấp cực kỳ lãnh đạm.
Cô run nhè nhẹ, hoang mang rối loạn đứng lên, một giây sau liền bị ôm vào lồng ngực cực nóng của anh. Cô cau mi tâm, xương cốt toàn thân giống như bị anh bóp nát.
Ti Quân Hạo đứng lên, cười thoải mái, “Thế lực Phượng gia quả nhiên không thể khinh thường, chỉ mới một giờ đã có thể đuổi đến. Bất quá, Hoàng thiếu chủ đối một nữ sinh mảnh mai không cần phải thô lỗ như thế! Nhìn xem, sắc mặt Tiểu Thu đã trở nên trắng bạch rồi.”
Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng liếc anh ta một cái, ôm Tô Mộ Thu rời đi.
“Cô ấy không cần anh quan tâm, về phần anh, Hắc Đế Tư, chúng tôi sẽ từ từ tính với anh.”
Lúc nói chuyện anh cũng không hề quay đầu lại, hai người rời đi, lưu lại Ti Quân Hạo có vẻ hơi đăm chiêu.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
10 chương
253 chương
64 chương
59 chương
46 chương
65 chương