Qua mấy hôm, Cảnh Giới chuyển Nam Tân tới một trong những bệnh viện tư nhân tốt nhất trong thành phố, kiểm tra toàn diện thêm một lần nữa. Quả thật là hắn bị Nam Tân dọa cho một trận không nhỏ. So với mấy lần trước còn gắt hơn. Lần này hắn bày binh bố trận đầy đủ, kiểm tra từ ngọn tóc cho tới đầu móng chân, dù là có thêm một cái răng sâu hắn cũng không chịu bỏ qua. “Từng này tuổi rồi còn bị sâu răng.” Dì Hoa biết tin không khỏi trách mấy câu, nhìn chung vẫn cảm thấy rằng cậu ở một mình đã ăn uống linh tinh nên mới như thế, còn lo không biết ăn xong có đánh răng cho tử tế không.  Nam Tân phản bác, “Chuyện này có liên quan gì đến tuổi tác đâu.” Dì Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng trông sắc mặt Cảnh Giới liền thôi. Mặc dù hắn không hẳn là bày ra vẻ mặt gì cả, nhưng bà đi theo hắn nhiều năm rồi, e là bây giờ hắn sẽ còn bao bọc, che chở Nam Tân hơn cả trước kia nữa. Người khác nói nhiều một câu hắn cũng sẽ khó chịu. Bà vẫn không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, cũng không dám nhiều lời. Việc của bà chỉ có mỗi ngày đưa cơm, cầm quần áo tới để hai người thay. Nhưng mấy lần đều không thấy đồ lót của Nam Tân trong chỗ đồ đem về giặt, bà đoán rằng Cảnh Giới tự giặt tay. Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ kinh sợ, mỗi lần đối mặt với hắn đều cẩn thận hơn một chút. Tuy rằng cuộc sống của Nam Tân cũng không phải là không thể tự làm được gì hết, nhưng đồ ăn đều là do Cảnh Giới đút cho, quần áo là hắn thay, như thể cậu chẳng làm được việc gì cả. Như một con rối mặc cho hắn định đoạt. Nam Tân từ xưa đã dính hắn, nhưng lần này ngay cả dì Hoa cũng nhìn ra thay đổi giữa hai người họ. Cảnh Giới thà rằng bỏ qua hết công việc của mình, cũng không muốn Nam Tân chịu một xíu xiu ấm ức nào. Dù là muốn đi nhà cầu cũng phải là do hắn đưa đi. Sau khi Nam Tân đổi sang bệnh viện mới, Lý Tinh Dương có qua thăm một lần. Cảnh Giới đang cắt móng chân cho Nam Tân, tỉ mỉ nâng bàn chân cậu lên, thi thoảng còn hỏi có đau không, sợ rằng mình chạm phải thịt. Thấy Lý Tinh Dương vào phòng hắn cũng chẳng giấu diếm, còn hôn một cái lên chân người nọ rồi mới đặt vào trong chăn ủ ấm. Mắt Lý Tinh Dương suýt rớt ra khỏi tròng. Gã nhớ là chị gái mình đối xử với đứa con trai một tuổi của bả cũng y hệt như vậy… Nam Tân thấy có người chứng kiến cảnh người kia hôn chân mình liền đỏ bừng mặt. Cũng may là gần đây bị các y tá bác sĩ nhìn cho quen rồi, không cần giấu mặt vào chăn nữa.  Hôm nay Lý Tinh Dương tới còn mang theo một trọng trách cao cả. Gã hỏi thăm tình hình sức khỏe của Nam Tân trước, sau mới nói, “Tần Liệt gửi lời xin lỗi. Bây giờ đang chờ ở ngoài hành lang. Nếu cậu muốn gặp thì để tôi ra gọi cậu ta vào đây.” Bất kể là chuyện gì liên quan đến Cảnh Giới thì cũng đều đến tay Tần Liệt lo liệu hết. Lúc này anh còn đến tận nơi xin lỗi là đủ chân thành rồi. Anh cũng sợ rằng một khi Nam Tân ra viện rồi thì sẽ chẳng dễ dàng xin lỗi vậy nữa. Tần Liệt cho dù hiểu chuyện, cũng chẳng ai đoán được thái độ của Nam Tân. Cảnh Giới lúc nào cũng bao bọc cậu, chứ làm gì có ai mỗi ngày đều trưng cái mặt lạnh lùng thờ ơ với bạn bè anh em của người yêu mình như thế bao giờ, thế mà tên kia hết lần này đến lần khác đều bỏ qua. Bây giờ thì chắc còn đội lên cao nữa.  “Anh ấy tức giận, em biết.” Nam Tân nhìn Cảnh Giới. Dạo gần đây, hắn như một sợi dây sau khi bị kéo căng hết cỡ, chùng hết cả xuống. Tuy rằng vẫn luôn gắng giữ vững thần nhưng cũng đã lộ ra vẻ mệt mỏi, Nam Tân nhìn cũng đau lòng. Tân Liệt là bạn thân của hắn, trông thấy như thế sẽ khó chịu thế nào, cậu cũng hiểu. Hắn nghĩ một lát mới bảo, “Là do tôi không tốt, không trách cậu ấy.” Lý Tinh Dương thở phào một cái, thấy Cảnh Giới đứng lên, “Đừng có làm phiền Nam Tân đấy. Vừa đúng lúc tôi có việc đi tìm Tần Liệt.” Ý gì đây? “Mấy ngày rồi anh không lên công ty, để ra nói chuyện với cậu ta một chút. Em nhắm mắt ngủ đi, tỉnh dậy là anh về.” Hắn dặn dò Nam Tân xong, nhìn cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mới quay ra dặn Lý Tinh Dương, “Cậu thay tôi ở đây một lúc.” Lý Tinh Dương vội “Ờ” một tiếng, đáp xong mới phản ứng kịp, mấy người đó chẳng phải ở ngay trước cửa hả, làm gì mà trịnh trọng thế? Gã hoài nghi không biết có phải bây giờ người có bệnh là Cảnh Giới hay không. Nam Tân thật sự nhắm mắt nằm yên không nhúc nhích. Lý Tinh Dương nhàm chán lượn qua lại trong phòng, ngắm trái ngó phải một hồi, mọi thứ trong phòng như đều ở đúng chỗ mình nên ở, chỉ trừ gã, cứ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc.  Cảnh Giới cố ý tránh mặt Nam Tân dĩ nhiên không phải là vì chuyện công việc gì hết. Hắn hạ thấp giọng nói với Tần Liệt, “Trong xe tôi có thuốc, cậu giúp tôi một chút. Không cần gọi Hà Giản đâu. Lấy cớ bảo dì Hoa mang vào là được. Đừng cho dì biết là cái gì.” Tần Liệt có hơi mơ hồ, “Thuốc gì? Cho ai uống?” “Cậu quản nhiều chuyện như thế làm gì!” Cảnh Giới nói. Tần Liệt chợt hiểu ra. Anh dằn lại câu thề thốt trong lòng mình trước đó, rằng sẽ không quan tâm gì đến tên này nữa, bây giờ lại không nhịn được hỏi, “Mang cho cậu? Cậu bệnh thật hả?” Cảnh Giới nhàn nhạt đáp, “Mất ngủ thôi, đừng làm quá lên.” Thật ra thì không chỉ là mất ngủ, Cảnh Giới căn bản là không ngủ được, cũng không muốn ngủ. Cảm giác như thể ngủ một cái thì Nam Tân sẽ xảy ra chuyện hắn không kiểm soát được. Mấy ngày qua ở trong bệnh viện, cứ đêm đến là hắn lại gà gật nhưng chỉ một thoáng là tỉnh. Xác nhận Nam Tân không có việc gì mới lại tạm an tâm.  Tần Liệt biết rõ tính hắn, nếu không phải đến mức nghiêm trọng thì hắn nhất định sẽ không dùng đến thuốc. Anh lớn tiếng, “Cậu bảo dì Hoa đến chăm là được rồi! Trước nay không phải dì ấy vẫn luôn chăm sóc mà, vẫn tốt đấy thôi!” Cảnh Giới hờ hững nhìn bạn mình. Rõ ràng là bởi hắn cảm thấy Nam Tân như thế không có gì gọi là ‘vẫn tốt’ cả. Hắn không trách dì Hoa, chỉ là cảm thấy mình trước đó rộng lòng quá, nỡ đẩy người ấy cho một người ngoài.  Bây giờ, giao cho ai hắn cũng không yên lòng. Sau khi biết chuyện Nam Tân dùng bút máy uy hiếp Lý Tinh Dương, đến kim tiêm hắn cũng không cho cậu nhìn nữa. Mỗi lần đều che mắt cậu lại, khiến y tá tiêm cho cậu cũng phải bật cười. Thật ra người không dám nhìn là hắn. Hắn nghi ngờ từ lâu cậu đã nghĩ ra ý dùng bút máy để làm chuyện đó, bằng không làm sao cậu phản ứng nhanh thế, dùng bút làm hung khí, còn nói những lời đó. Nam Tân không phải người hay nói lời cay độc, ngay cả khi chia tay cũng chẳng nặng lời một câu, chỉ tự làm khó mình. Đến mức Cảnh Giới thấy mà đau lòng, thuận theo ý cậu. Cậu sẽ không tự nhiên hù dọa người khác như vậy, trừ phi đã nghĩ từ lâu, còn cất sẵn một chiếc bút máy bên người, còn thăm dò trước vị trí mạch máu, biết rằng đâm vào đâu sẽ đi nhanh nhất. Cảnh Giới biết tình trạng hiện tại của mình không ổn. Không chỉ là không dám ngủ, bây giờ hắn nhìn kim tiêm cũng cảm thấy nguy hiểm, nhìn chiếc đũa cũng cảm thấy nguy hiểm, ngay cả cái muỗng cũng không dám để Nam Tân đụng vào. Đút một thìa cháo xong còn muốn nhìn cậu nuốt cho tử tế, sợ cậu nghẹn chết hay gì đó. Đừng nói là cắt móng chân, tắm rửa cũng là do hắn làm, đi vệ sinh cũng do hắn đưa vào rồi đưa ra. Hắn chịu không nổi khi cậu không ở trong tầm mắt hắn, không biết cậu đang làm gì, bên cạnh có gì, liệu có nguy hiểm đến tính mạng hay không… Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn sợ đến bay hết hồn vía. Hắn một mình trốn lên núi là bởi cảm thấy bản thân đang dần chạy vào con ngõ cụt, nhưng hiện tại thì hắn cũng không còn dám chắc nữa. Có khi hắn vốn đã ở trong con ngõ ấy rồi. Hắn đã mệt mỏi sắp không chịu nổi nữa, nhưng cũng không dám lười biếng chút nào. .