Không biết tại sao lại mạnh
Chương 5 : Ăn Chùa
“ấy ấy, cô định làm gì,” hàn vân hốt hoảng nói
“còn làm gì, bây giờ tôi tình nghi cậu vi phạm pháp luật, đề nghị cậu theo tôi về điều tra” bảo lam nói
“hì hì, mỹ nữ, cô cứ đùa, tôi chút nữa còn phải đi làm đây, đâu có rảnh cùng cô chơi, cô muốn mời tôi về đồn?, cô có giấy triệu tập không?, không có thì nói chuyện khác đi” hàn vân nhăn nhở nói.
“tôi… không có” bảo lam ấp úng nói.
“hì, không có thì thôi vậy, mỹ nữ mở còng cho tôi được không?, tay tôi đau quá.” hàn vân giơ hai tay về phía bảo lam nói. cạch bảo lam buồn bực lấy chìa khóa mở còng cho hàn vân, nhìn thấy cái bản mặt đắc ý của hàn vân thì bảo lam tức giận nói
“đừng vội đắc ý, tôi sẽ để ý đến cậu, đưa chứng minh thư ra để tôi kiểm tra”
“được rồi,” hàn vân buồn bực móc từ trong ví ra chứng minh thư đưa cho bảo lam ngó qua chứng minh thư của hàn vân, bảo lam gật đầu nói
“ cậu bây giờ đang tạm trú ở đâu,”
“công trường hoàng hải” tôi đang xây dựng đất nước ý ở đó
“ xây dựng đất nước?” bảo lam nhíu mày hỏi
“ý là làm phụ hồ đó” hàn vân cười nói
“nói làm phụ hồ thì nói thằng đi, còn văn vở với tôi?” bảo lam nhếch miệng cười nói
“tùy cô, còn việc gì nữa không, tôi còn có việc” hàn vân nói
“tạm thời tôi không có việc gì, anh cứ cẩn thận đấy, có việc gì sảy ra thì tôi sẽ đến công trường tìm anh” bảo lam nghiêm nghị nói.
“xì, tôi có làm gì đâu mà phải sợ cô, bye” hàn vân phất phất tay, đắc ý đi ra khỏi cửa hàng. bảo lam nhìn theo bóng lưng của hắn một lúc, rồi đi lên xe công vụ về phía cửa hàng x hỗ trợ đồng đội.
“hú hồn, cứ tưởng là bị phát hiện” sau khi nhìn thấy chiếc xe công vụ rời khỏi, hàn vân mới thở phào, hắn móc ví ra đếm tiền đắc ý
“may mà ngày xưa mấy ông thầy có dạy qua luật bắt giữ, không là lại lên đồn một chuyến” bốn giờ ba mươi chiều tại công trường hoàng hải.
“này minh la, tối nay làm bữa nhậu đi, tao bao” vừa kết thúc công việc, hàn vân quay qua minh la nói
“mày phát tài?, tối không đi làm tiếp sao?” minh la nghi hoặc hỏi
“chứ còn gì nữa, tối nay quán rượu nghỉ, tao không phải đi làm” nói xong, hàn vân rút ra 1000 đồng tiền bán điện thoại từ trong ví vẩy vẩy trước mặt minh la
“úi chà, được được, vậy tối nay đi đâu” minh la khi nhìn thấy tiền thì cười cười nói
“nhà hàng hồng vượng nhé, hì hì, chắc mấy khi được ăn, hôm nay phải ăn thật đã mới được” hàn vân vừa nói vừa chảy nước miếng. sau khi tan ca, hàn vân đi vào phòng tắm của ký túc xá công trường, sau khi đi ra thì ngắc ngắc tay với minh la
“tao tắm xong rồi, đến lượt mày đấy, tắm nhanh còn đi, người ta đặt hết chỗ bây giờ.
“cmm tắm gì mà lâu thế.” minh la buồn bực bước vào nhà tắm sau khi cả hai tắm táp xong xuôi, bắt xa buýt đến nhà hàng hồng vượng, bước xuống xe buýt, đi bộ thêm hơn 1km đến nhà hàng được nhà hàng, minh la sau khi đi bộ một đoạn dài cộng thêm thời tiết khá nóng, mồ hôi bắt đầu chảy ra, còn hàn vân thì chẳng mảnh may suy chuyển nhà hàng hồng vượng quả như lời đồn, nơi này khách hàng thật là đông, bãi đỗ xe chật kín , trong đấy có thể nhìn ra những chiếc siêu xe đắt tiền, giá trị đến hàng triệu, hàn vân và minh la một phen lóa mắt. đang chuẩn bị bước vào thì hàn vân và minh la bị một người nhân viện chặn lại.
“xin hỏi hai vị là người thân của cô dâu hay chú rể?” người nhân viên kia cười nói
“không phải chúng tôi là……..” minh la liền định nói tiếp thì bị hàn vân chặn họng, hàn vân tiếp lời với người nhân viên
“hì hì, không phải, chúng tôi là bạn học cũ của chú rể….” rồi liếc qua tấm biển có đính chữ "lễ đính hôn của cô dâu trần khánh như và chú dể đỗ hữu mạnh" hắn quay ra minh la nói, vừa nói vừa nháy mắt “nhanh thật, thằng mạnh chưa gì đã lấy vợ rồi, hôm qua nó gọi điện bảo tao thì tao mới biết” minh la thấy thế cũng gật đầu theo “ đúng thật, hôm qua nó gọi cho tao cũng mới biết đó, may mà hôm nay không bận gì, không thì bỏ lỡ lễ đính hôn của thằng bạn” rồi cười cười với hàn vân nghe thấy vậy, người nhân viên gật đầu nói, “ thì ra hai vị là bạn học của chú rể, tôi cứ tưởng hai vị là muốn đặt bàn riêng, tại hôm nay chú rể có bao hết cả nhà hàng nên chúng tôi phải ra đây khuyên bảo người muốn đặt bàn, thất lễ, bữa tiệc mời hai vị vào trong,”
“cảm ơn, anh bạn,” hàn vân cười nói, đi đến thang máy rồi đến tầng hai vừa đi xa, chuẩn bị vào trong thang máy thì minh la ghé vào tai nói thầm với hàn vân,
“mày điên rồi, tao nghe nói chú rể là con của tài phiệt bậc nhất thiên hải, đỗ hữu lượng đấy, mày không sợ?”
“vì hắn là tài phiệt nên tao mới không sợ chứ, haha, một bữa cơm thôi, như chín con trâu mất một sợi lông nếu so với tài phiệt như bọn họ, mấy khi được bữa miễn phí, anh em mình phải đánh chén thỏa thích nhà hàng hồng vượng, là nhà đứng đầu thiên hải, hôm nay lại bị bao hết, thiên kim tiểu thư nhà họ trần, một dòng họ có tiếng trong chính trường nước v đính hôn với phó chủ tịch tập đoàn alex đỗ hữu mạnh. đỗ hữu mạnh, con trai duy nhất của chủ tịch đỗ hữu lượng, tương lai sẽ kế vị cha mình trở thành tổng giám đốc, tiền đồ cao ngất ngưởng. hôm nay vốn là hàn vân sau khi bán điện thoại thì đi ngang qua nhà hàng hồng vượng, nghe tin có lễ đính hôn nên nhà hàng bị bao hết, tất nhiên cô dâu và chú rể chẳng quen biết gì hắn, thế là hắn nảy ý định ăn chùa, còn tính rủ thêm minh la, nhưng con hàng này thì nhát gan, bảo làm vậy thì nhất định không đi, thế nên hàn vân cho hắn đi 1km đường cho thấm mệt, rồi hàn vân cứ thế thuận nước đẩy thuyền, có thêm một tên đồng bạn đi ăn với mình. hàn vân và minh la đi vào thang máy, khi thang máy chuẩn bị đóng cửa thì có một giọng nói nữ tính vang lên
“đợi một chút” đi đến là hai cô nàng đi đến, một người tóc dài bồng bềnh, mang theo mắt kính màu đen, mặc một bộ đồ công sở, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng người thướt tha uyển chuyển, nếu nhìn ra có thể thấy nàng thân cao phải đến 1m75 như là siêu mẫu, người còn lại là một cô gái tóc ngắn, mặc một bộ váy liền màu đen, nang hôm nay đeo một đôi giày cao gót, làm cho người vốn cũng cao 1m7 cao đến lạ thường. theo sau là một người đàn ông, khuôn mặt nghiêm nghị, đích thị là lâm sơn, người là hàn vân có gặp qua ở công viện trung tâm hai con gái kia thì đích thị là đường thiểm tuyết và lâm bảo lam
“là anh? anh nhìn cái gì?, có tin là tôi móc mắt anh ra không” lâm bảo lam nhìn thấy hàn vân tên côn đồ buổi sáng thì ngạc nhiên,nhưng khi nhìn thấy hàn vân thất thần nhìn vào bộ ngực của mình thì tức giận nói. hàn vân sau khi gặp lâm bảo lam ở đây thì trợn tròn mắt, trong đầu suy nghĩ tại sao con hổ cái còng tay hắn vào buổi sáng bây giờ ăn mặc trang điểm vào lại trong ngon lành cành đào như thế, hắn thất thần suy nghĩ, nhưng ánh mắt thì song song với bộ ngực của lâm bảo lam, làm cô ta tức giận, hàn vân đang thất thần, nghe thấy tiếng chửi mắng thì tỉnh hồn lại
“ấy chết, tôi đang suy nghĩ lại chuyện cũ, có gì mạo phạm không ạ” hàn vân cười nói, đầu thì chảy mồ hôi.
“suy nghĩ cái đầu anh, rõ ràng anh đang soi..” lâm bảo lam tức giận định nói thì nuốt lời lại
“soi cái gì?” hàn vân thắc mắc hỏi. xong rồi né tránh ánh mắt của mọi người trong thang máy nhìn hắn.
“hừm, tôi không so đo với anh nữa, anh đến nơi này làm gì?” lâm bảo lam hỏi đề cử truyện hay tháng 5: trọng sinh làm mạnh nhất kiếm thần ta có một thân bị động kỹ, ta thật không phải khí vận chi tử, main thông minh, không trung, không gái
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
38 chương
497 chương
2020 chương