Mấy đời trong nhà Đường Cam đều là ngư dân giản dị thật thà và cần cù, kỳ vọng lớn nhất đối với y là mong y trưởng thành, học được một tay nghề, sau khi đến tuổi sẽ cưới một cô nương môn đăng hộ đối, tiếp tục truyền thừa bình thường chảy xuôi trong dòng máu này. Thế nhưng Đường Cam tự biết, y là một kẻ dị loại. Thời điểm theo cha mình lên thuyền đánh cá, y sẽ ngượng ngùng khi thấy các nam nhân khác cởi áo hoặc để trần, mặc cho mồ hôi chảy xuống dọc theo da thịt ngăm đen, rồi lại không nhịn được đưa ánh mắt lưu luyến với thân thể cường tráng của các nam nhân, Đường Cam miệng khô lưỡi khô trốn vào khoang thuyền, giận dữ hổ thẹn lẫn hoảng sợ, chỉ nói là mình phơi nắng đến hồ đồ. Thế nhưng một lần là đầu óc mơ hồ, hai lần là não trướng, dù học vấn của Đường Cam không cao nhưng cũng hiểu được đạo lý bất quá tam, cho đến sau một lần thuyền trở về, trong giấc mộng tinh kiều diễm không nói ra được, tràn ngập tiếng nam nhân trầm thấp thở dốc cùng thân thể cường tráng giam giữ lấy y. Từ sau lần đó, Đường Cam không chịu tiếp tục lên thuyền. Phụ thân cần người giúp đỡ, mẫu thân ở nhà không hiểu vì sao nhi tử lại bướng bỉnh, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là để xuống củi gạo dầu muối thay thế cho Đường Cam, nàng là một nữ nhân có thể chịu được được cực khổ, cuộc sống trên thuyền dưới thuyền đối với nàng mà nói kỳ thực cũng không có gì khác nhau, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, nhi tử vẫn còn có chút bị nuông chiều. Ngày đê vỡ ấy, phụ thân thấp thỏm lo cho thuyền, luôn cảm thấy hạ neo không đủ chắc, bèn phủ thêm áo tơi vội vàng ra ngoài, mẫu thân sợ một mình hắn không chống cự nổi mưa gió, dặn dò Đường Cam làm xong bữa trưa, rồi cũng đuổi theo, Đường Cam nghe lời, sau khi bưng thức ăn lên bàn, bát đũa cũng gần như bày xong, y nghe được từ xa đến gần, tiếng nước như sấm rền gào thét. Đại ca nhà hàng xóm chỉ mặc độc một cái quần, vọt vào cửa lôi kéo y bỏ chạy, lúc lảo đảo chạy đến chỗ cao, thôn xóm đã bị phá hủy hỗn loạn, đa số nhà ở bị nhận chìm trong làn nước vẩn đục, mực nước dâng lên không ngừng, phần lớn mọi người trong thôn đều biết bơi, nhưng cánh tay người không cách nào chống đỡ nổi dòng nước lũ rít gào, Đường Cam nhìn những người cố gắng vùng vẫy bơi về bên này, bọn họ từ từ kiệt sức, sau đó chìm vào trong nước không còn nổi lên, trong lòng một mảnh trống rỗng hoang vu. Người trên chỗ cao không nhiều, nhóm nam tử đều cởi áo ra đưa cho phụ nữ trẻ em, nhưng Đường Cam cũng không còn dục vọng muốn liếc nhìn, y ảm đạm ngồi sập xuống đất, nghĩ rằng nếu như không phải vì mình, thì bây giờ người còn sống nên là mẫu thân. Sau đó y lưu vong, Lục Thương như thần linh cứu thế y, cho y một chỗ đặt chân, Đường Cam vốn cảm ơn trong lòng, nhưng lâu dần, trái tim vốn bị ngâm phồng trong làn nước lũ của y đã được ôn nhu đến cực điểm của Lục Thương sưởi ấm, chờ tới lúc y nhận ra được, cảm kích trong lòng đã thay mùi đổi vị. Lục Thương coi như là một tên công tử bột cà lơ phất phơ, nhưng dù vậy hắn cũng là một tên công tử bột khiến người khác không khỏi mong mỏi trong lòng, kỳ thực không cần người khác nói, Đường Cam cũng có thể cảm giác thấy những cái liếc mắt đưa tình xấu hổ mà Lục Thương nhận được mỗi khi vô duyên vô cớ đi trên đường, có lúc y ở một bên cũng không được tự nhiên. Thế nhưng biết hắn ba năm có thừa, Đường Cam chưa từng thấy Lục Thương có hành động quá mức với cô gái nào, cũng không nghe nói hắn có ái mộ với ai hay không. Mặc dù như thế, Đường Cam trước sau bắt ép chính mình đúng mực, chưa bao giờ mượn cơ hội nói cái gì, làm những gì, tuy nói y chỉ biết vài con chữ, trong bụng không có bao nhiêu tri thức, nhưng trong lòng cũng biết rằng thứ tình cảm trái lẽ luân thường, đoạn tụ phân đào này (*)… Chung quy không phải đường ngay. Y khiếp đảm không dám nhìn sâu vào cặp mắt tự thị phi thị (**) của Lục Thương, y sợ có cái gì, nhưng càng sợ không có gì. (**) Có chút giống nhưng cũng không giống, ý A Đường là trong mắt Lục Thương cũng có tình cảm giống như mình nhưng cũng có vẻ không giống vậy. Tình cảm đè nén trong lòng dần lên men, Đường Cam thậm chí sinh ra tâm tư trốn tránh, nhưng thiên hạ rộng lớn, y đã phiêu dạt như bèo trôi nước chảy khỏi quê hương đầy rẫy điêu tàn, thật vất vả mới có dấu hiệu mọc rễ ở Mộc Tê trấn, y còn chốn nào để đi? Huống chi, y luyến tiếc một chút an bình bên cạnh Lục Thương, giống như xung quanh là mưa to giàn giụa, cuồng phòng thét gào, nhưng bên cạnh người kia lại có một góc êm đềm, có thể cho y trốn ở trong đó, không còn phải lưu lạc khốn cùng. Những lời bà mối nói với y đều là sự thật, bình thường ít nhiều gì y cũng có nghe thấy, nhưng mà bây giờ Lục Thương không ở trước mắt, Đường Cam chỉ cảm thấy những lời kia một lưỡi đao nhọn, thẳng tắp đâm vào buồng tim bận rộn đến tê tái của y, thả ra một chút nhớ nhung rụt rè, tâm tư không nói được cùng tủi thân không tên ngay lập tức bao phủ lấy tứ chi bách hài, đau xót tưởng chừng như muốn chảy nước mắt. Chú thích: (*) Đoạn tụ phân đào: Hán Ai Đế từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Sau đó người ta gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo, cũng là có nguồn gốc từ điển cố này.