Editor: Mạc Lam Như Thời gian ở đội bóng rổ trôi qua rất vui vẻ, cứ như vậy sắp tới là đại hội thể dục thể thao của học sinh trung học. Đội bóng rổ trường rất nhanh liền đánh bại 4 đội bóng khác, sau đó gặp lại đối thủ nhiều năm là trường trung học Nam Hồ. Hai đội từ lâu đã có ân oán, huấn luyện viên nói rằng đó là bởi vì đội bóng trường tôi năm năm bị trường Nam Hồ vượt mặt tại bán kết. Theo tôi thấy thì đây chẳng qua là do huấn luyện viên vẫn một lòng chưa tâm phục mà thôi. Mười phút trước khi mở màn trận đấu, tôi bị sai làm mấy việc lặt vặt rồi trở về phòng nghỉ lấy khăn mặt. Đi tới phòng nghỉ, thấy cửa phòng hơi hé mở, bên trong đồng thời truyền ra một âm thanh nhỏ nhẹ. Tôi cảnh giác đẩy cửa ra một chút, nhìn vào bên trong, là Dịch Tân cùng với anh chàng bạo lực. Vốn định đẩy cửa vào, nhưng bầu không khí bên trong làm tôi dừng bước. Anh chàng bạo lực nhăn nhó một chút, nói: ”Năm nay tôi sẽ cố gắng hết sức để đánh bại Nam Hồ, mang cậu vào thi đấu bán kết.” Dịch Tân lộ ra nụ cười khích lệ: ”Tôi cũng sẽ vì anh mà cố gắng hơn nữa.” Anh chàng bạo lực dường như có thêm dũng khí, tiến lại gần một bước. hết sức chân thành nói: ”Vì em, tôi sẽ nỗ lực hết sức. Vậy nên có thể tiếp cho tôi sức mạnh để đánh bại bọn họ hay không?” Nghe đến đó Dịch Tân lộ ra biểu tình mờ mịt. ”Anh có thể hôn em không?” Anh chàng bạo lực vô cùng dịu dàng mà nói ra những lời này, dường như đã lấy hết tất cả dũng khí của mình, rồi lại bắt đầu bối rối giải thích:” Anh chỉ là muốn..muốn cố gắng thêm mà thôi, nếu như em không thích, coi như anh chưa nói gì đi.” Dịch Tân xấu hổ cúi đầu, cứ như vậy hai người lâm vào trầm mặc. Một lúc sau, Dịch Tân mới khẽ gật đầu. Chàng trai giống như tìm được bảo vật, sung sướng không gì sánh bằng, tay run rẩy đưa lên đầu Dịch Tân, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi Dịch Tân. Nhìn đến đây, tôi cảm thấy mờ mịt, ngơ ngác trở về. Trận đấu bắt đầu. Nhìn về phía học trưởng đang chơi bóng, tôi đột nhiên cảm thấy hâm mộ Dịch Tân. Nếu như tôi cùng với học trưởng đổi vị trí cho nhau, tôi nhất định có thể giống như anh chàng bạo lực, tỏ tình với học trưởng. Nhưng vừa nghĩ tới cha, lòng tôi vừa có chút ấm áp bỗng chốc trở nên đau đớn, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch. Thấy tôi không khỏe, Dịch Tân muốn đưa tôi đi nghỉ ngơi,tôi từ chối. Cậu ấy và tôi không giống nhau, hiện tại cậu ấy nên ở chỗ này cổ vũ cho anh chàng kia. Đây là thời điểm quan trọng của bọn họ. Trận đấu kết thúc, đội chúng tôi thua, lại một lần nữa dừng lại tại bán kết dưới tay trường Nam Hồ. Dịch Tân ôm anh chàng bạo lực khóc lóc vô cùng thảm thiết. Học trưởng trên khuôn mặt tràn đầy vẻ buồn bã, không còn tràn trề sức sống như ngày thường nữa. Huấn luyện viên ôm đầu, ngồi trên ghế dài, thật lâu sau vẫn không nói lời nào. Cả đội dường như đều trùng xuống sau thất bại lần này. Kì nghỉ hè cuối cùng cũng đến. Trong những ngày hè nóng bức, chỉ có một tháng nghỉ hè nhưng huấn luyện cũng vẫn được diễn ra. Bởi vì học sinh lớp mười một trong thời gian nghỉ hè phải học bổ túc nên không thể tham gia huấn luyện. Một tuần đều ăn ngủ ở trường, cha tôi rất phản đối, không cho tôi tham gia. Vốn là tôi cũng không quá muốn đi, nhưng nghĩ đến học trưởng có khả năng sau khi tan học sẽ đến xem luyện tập, vì vậy tôi không để ý tới phản đối của cha mà quyết định tham gia huấn luyện. Nhưng một tuần lễ đã trôi qua mà không hề thấy bóng dáng học trưởng đâu cả. Ngược lại, mỗi ngày đều thấy anh chàng bạo lực thân thiết, ân cần thăm hỏi Dịch Tân, cứ như muốn đả kích đám người chưa có bạn gái vậy. Huấn luyện kết thúc, vừa đi ra cổng trường, tôi đã nhìn thấy xe của cha đậu ở bên ngoài. Thấy tôi đi ra, cha mỉm cười tiến lại gần, cầm lấy ba lô trong tay tôi rồi đưa tôi ra xe. Nhìn thấy có xe đến đón tôi, mọi người trong đội bóng rổ và cả những người xung quanh lộ ra vẻ mặt hiếu kì cùng hâm mộ. Vì trường chỉ cách nhà mười lăm phút đi bộ, nên ngoại trừ trường hợp đặc biệt, bình thường tôi vẫn luôn đi bộ tới trường hơn nữa tôi cũng không kết giao với bạn bè xung quanh, nên họ đương nhiên không biết nhà của tôi không chỉ có xe mà còn rất có tiền. Trong lúc mọi người vẫn đang nhìn về phía chiếc xe, tôi hướng về phía cửa sổ vẫy tay tạm biệt Dịch Tân. Cậu ấy cũng vẫy tay đáp lại. Còn chàng trai bạo lực thì ôm lấy thắt lưng Dịch Tân, kéo sát cậu ấy về phía mình, rồi cũng cười gật đầu chào tôi. Cha nhìn tôi ở kính chiếu hậu, không nói gì, chậm rãi khởi động xe. Cha thế nhưng không đưa tôi về nhà mà lại đi tới một nhà hàng Tây nhìn qua cũng không quá sang trọng. Cha mở cửa xe cho tôi, áy náy nói:” Hôm nay con chịu khó một chút. Lần sau cha nhất định sẽ đưa con đi ăn tại một nhà hàng cao cấp.” Cúi đầu nhìn trang phục của chính mình, quần áo vận động cùng giày thể thao, tôi chỉ cười cười nhìn cha. Cha đem tôi ôm vào ngực, hoàn toàn không quan tâm hiện tại là đang ở trên đường, dùng bề ngoài áy náy ấy mà hôn lên trán tôi. Sau đó, cha còn dùng tay ôm lấy eo tôi, tiến vào nhà hàng. Tôi chỉ còn biết một mực tự nói với bản thân: không có người nào nhìn thấy mình, ở đây không có ai nhìn thấy mình hết … Vào nhà hàng, tôi liền biết đây chắc chắn là một nhà hàng bình thường rồi. Lắp đặt thiết bị, trang trí đều giống nhau, khách hàng đến từ tất cả mọi tầng lớp xã hội, ăn mặc khác nhau, giá thành món ăn cũng không cao. Tuy nhiên, như vậy cũng phù hợp với không khí nhà hàng. Có lẽ ông chủ nhà hàng định kiếm đủ tiền lắp đặt thiết bị rồi mới nâng cấp cho nhà hàng. Gọi món thịt bò bít tết, cha liền quay ra kể lại một tuần vừa rồi cha đã làm sao mà vượt qua được, như thế nào mà thần không biết quỷ không hay lén vào trường tôi nhìn trộm tôi từ xa, hay cha đã nhớ nhung tôi biết nhường nào… Trên bàn ăn, món ăn bày ra có đến tám phần quen thuộc, mà nhiều nhất là bò bít tết, tôi chỉ ăn có một miếng liền không có cảm giác muốn ăn thêm nữa. Dùng dao nĩa cắt thịt bò thật nhỏ, thành đến từng sợi một. Món tráng miệng tôi cũng chỉ muốn uống một cốc nước lọc. Cha thấy vậy, quan tâm tôi, lại sợ tại chính mình không gặp con một tuần liền, con ở trường học không biêt chăm sóc bản thân. Kì thật so với cơm Tây cao cấp, tôi thà đi ăn cơm ở tiệm cơm thông thường còn hơn. Đối với nghi lễ dùng cơm phiền phức, dạ dày của tôi từng đợt bốc lên nước chua, căn bản là không có cảm giác muốn ăn gì. Đi ra khỏi nhà hàng, trời đã tối rồi. Cha nói sau khi về nhà ngày mai sẽ nấu cho tôi một bữa ăn thật ngon, rồi lại lái xe lên đỉnh núi. Xuống xe, phóng tầm mắt ra xa, cảnh đêm ở thành phố giống như bảo thạch lấp lánh, mỹ lệ vô cùng. Đứng trên cao tại đỉnh núi, nhìn những nhà cao tầng xa xa trông có vẻ nhỏ bé. Từ trên nhìn xuống, như có một loại sức mạnh đang tràn ngập trong cơ thể, một loại ảo giác, giống như tôi đã là vua của thế giới này vậy. ”Ở đây cảnh đêm thật không tồi chút nào, phải không? Cha từ lâu đã muốn đưa con đến nơi này, chỉ là cha hay quên thôi.” Một trận gió thoảng qua, lời nói của cha lướt qua tai tôi, đồng thời cha dịu dàng mà ôm lấy tôi từ phía sau. Nâng đầu tôi lên, cha mãnh liệt mà chiếm lấy môi tôi. Hôn đến khi tôi không còn chút lực nào mà phải tựa về phía sau, cha ôm tôi bế vào trong xe. Không gian trong xe nhỏ hẹp, nhờ có ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài, tôi thấy trên gương mặt cha lúc này tràn đầy vẻ ham muốn. Nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến tiếng thở dốc của cha. ”Tiểu Hãn, cho cha … Đã một tuần rồi… Cha… muốn con…” Nếu như có thể, tôi ước gì bản thân có thể không nhìn thấy gì, cả nghe cũng không thấy gì nữa. … Tiếng kêu của chuông điện thoại di động làm tôi tỉnh giấc. Mở mắt ra, nhìn quanh, đây là thùng xe nhỏ hẹp, mà ngay sát tôi chính là khuôn mặt của cha. Tối hôm qua, ở trong xe không biết đã làm bao nhiêu lần, tôi mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tôi bò qua một bên, nhìn về phía cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu he hé những tia sáng. Xung quanh thật yên tĩnh. Một cánh tay vươn ra trước mắt tôi, đem mặt tôi hướng về phía trong. Trước mặt tôi chính là khuôn mặt mỉm cười của cha. ”Buổi sớm tốt lành!” Cùng với lời hỏi thăm buổi sáng, đôi môi mềm mại của cha khẽ đặt lên môi tôi. ” Dậy đi, cha có cái này cho con xem.” Leo ra ngoài xe, cha để tôi ngồi trên mui xe,im lặng thật lâu, như đang chờ đợi một cái gì đó. Xa xa là bầu trời từ từ sáng lên, từ xa mà đến gần, một mảnh ánh sáng lớn dần, rất nhanh tràn vào trong thành phố, mặt trời từ đường chân trời nhô lên, mang lại thứ ánh sáng dường như có thể rửa sạch hết mọi tội ác. ”Khó có thể tìm được một nơi mà cảnh đêm cùng cảnh mặt trời mọc đều tuyệt đẹp như vậy. Thật sự là hối hận khi cha đã không đưa con tới đây sớm hơn.” Cha nói xong, thấy tôi không có phản ứng, cha quay mặt tôi qua, đã thấy nước mắt tôi rơi đầy mặt. Tôi cũng không biết vì cái gì mà một luồng cảm giác bi thương cứ thế lan tràn trong tâm trí mình, nước mắt tự nhiên mà chảy ra, ngày càng mãnh liệt, muốn dừng cũng không được. Cha im lặng đem tôi áp vào ngực, nước mắt tôi làm ướt đẫm bộ âu phục cao cấp của cha