Khốn lưu
Chương 19 : Lôi đài
Sàn đấu của Thành Phong nằm ở tầng ngầm thứ hai, mỗi tháng có hai ngày biểu diễn thi đấu để thỏa mãn dục vọng của những kẻ có tiền khát máu.
A Văn đứng trong phòng quan sát, cách một tấm thủy tinh dày nhìn Đàm Thanh Tuyền bị áp lên lôi đài.
Hôm nay không có biểu diễn nhưng có rất nhiều thủ hạ mới của Lôi Nặc được A Văn gọi xuống tham gia náo nhiệt, đứng thành mấy tầng vây xung quanh lôi đài. Bọn họ đã sớm biết A Văn là muốn hung hăng làm nhục người đàn ông này, vì vậy tùy ý trêu chọc, nói những lời dâm tục hạ lưu.
Đàm Thanh Tuyền bởi vì tác dụng của thuốc mê, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo ảnh. Tiếng cười nói cùng tiếng huýt sáo của đám người xung quanh như là từ rất xa truyền tới, khi thì mơ hồ lúc lại rõ ràng. Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn sáng rực từ phòng quan sát chiếu xuống, thân ảnh gầy yếu vặn vẹo.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, bảy tám người đàn ông dáng người lực lưỡng đi tới. Bọn họ đều là huấn luyện viên trong câu lạc bộ SM, trên da bôi trét đầy dầu ô liu bóng loáng, khiến cho cơ bắp thô kệch càng thêm rõ nét. Trên người bọn chúng chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi bằng da bó sát, dưới hạ thân có một cái khóa kim loại khoa trương, thuận tiện cho việc dạy dỗ nô lệ dùng miệng phục vụ bọn họ. Đám người này dường như đã bị hạ thuốc, vừa bước ra đã nhìn chằm chằm Đàm Thanh Tuyền, dục vọng trong đáy mắt thiêu đốt con ngươi một màu đỏ thẫm.
Một loại khí tức bạo lực cùng dâm mĩ từ từ lan tỏa trong đám người, sàn đấu mới rồi còn vô cùng náo nhiệt, đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng. Tiếng hít thờ ồ ồ liên tiếp vang lên, mỗi người đều cảm giác được máu trong người bỗng nhiên gia tốc, không bị khống chế mà chảy xiết.
Đột nhiên, không biết người nào đó hô lớn một tiếng: “Chơi hắn!” Xung quanh lập tức chấn động, đám thủ hạ hưng phấn đến toàn thân phát run bắt đầu cùng hô theo: “Chơi hắn! Chơi hắn!”
Dục vọng tàn sát bữa bãi ở nơi sâu nhất, hắc ám nhất được khơi mào, tất cả mọi người đều biến thành dã thú.
Lập tức có bốn người đàn ông xông lên. Đàm Thanh Tuyền bị một quyền đánh ngã trên lôi đài, thần chí vốn đã mơ màng, càng thêm hỗn độn không rõ. Y chỉ cảm thấy thân thể bị kéo mạnh, quần áo từng cái từng cái bị xé nát, bên tai là tiếng la hét mơ hồ hỗn loạn như thủy triều. Mùi dục vọng cùng mùi mồ hôi trên người đàn ông tỏa ra mãnh liệt khiến cho Đàm Thanh Tuyền hít thở không thông. Miệng lưỡi dơ bẩn dính dớp liếm láp trên da thịt trần trụi của y.
Giống như Lôi Chấn, gắt gao đè y trên giường, trong miệng lầm bầm mê loạn: “Thanh Tuyền… Thanh Tuyền…” Sau đó điên cuồng va chạm, phóng túng gào thét: “Cậu là của tôi, Thanh Tuyền, cậu là của tôi!”
A Văn âm ngoan mà cười, thanh âm ôn nhu khẽ nói: “Ba trăm bảy mươi mốt người, Đàm ca…”
Dì Trương hiền lành tươi cười: “Tới đây nào, Tiểu Văn rất nhớ con, mỗi ngày đều ồn ào Đàm ca Đàm ca đấy.”
Thành Triết ca ca đưa tới mô hình máy bay và tàu chiến tinh xảo: “Thích không? Chúc em sinh nhật vui vẻ…”
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hồng: “… Em căn bản không chịu được, cần gì phải cậy mạnh?”
Vài bàn tay to lớn thô ráp, ướt đẫm mồ hôi tham lam dò xét bên trong lớp quần áo đã rách tan, sờ tới sờ lui trước ngực khiến cho Đàm Thanh Tuyền không tự chủ được mà run rẩy.
Giống như Lôi Nặc, thanh âm tà ác khản đặc: “Tôi muốn… làm anh…”
Y bị trói trên bàn trà, bộ vị yếu ớt nhất hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt tà ác của những người kia, cảm giác trần trụi như vậy.
Vì cái gì không một súng mà bắn chết y?
Tiếng cười dâm tà độc ác cùng tiếng huýt sáo ở xung quanh giống như sóng biển, vừa lui xuống lại ập tới. Có bao nhiêu người đang nhìn? Có bao nhiêu kẻ đang chờ?
Ba trăm bảy mươi mốt…
“Tôi muốn anh cũng bị ba trăm bảy mươi mốt người chơi, tôi muốn mở to mắt nhìn anh bị cưỡng dâm, tôi muốn anh giống như con chó quỳ trên mặt đất cầu xin tôi tha thứ!”
“Không!” Đàm Thanh Tuyền bỗng dưng đạp một cước lên người đàn ông đang nằm sấp trên người mình xuống, tay trái lập tức đấm một quyền thẳng vào mặt người nọ. Tên đó kêu lên một tiếng thảm thiết, xương mũi gãy.
Không ai ngờ tới y còn có thể phản kháng, ngây người đứng nhìn, Đàm Thanh Tuyền nâng một cước, đấm một quyền đã hất tung bốn người đàn ông. Y chậm rãi đứng lên, y phục trên người vô cùng lộn xộn, nhưng vẫn nguyên vẹn là một Đàm Thanh Tuyền lạnh lùng lăng lệ ác liệt.
Y ngẩng đầu, cảnh vật trước mắt vẫn mơ hồ như cũ, nhìn về phía thiếu niên diễm lệ mà cay độc giống như hoa anh túc kia. Tiểu Văn, anh thật có lỗi với em, em có thể giết anh, nhưng vũ nhục anh như vậy, anh không chịu nổi.
A Văn lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đứng chính giữa lôi đài, xung quanh im lặng lạ thường, đôi môi phơn phớt hồng khẽ mở ra, nói: “Từ từ thôi, đánh chết hắn!”
Chu Hồng nhẫn nại, hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
“Còn nửa giờ, chúng ta đã vào nội thành rồi.”
“Nhanh hơn đi!”
“Vâng, Chu ca.”
Điện thoại vang lên, là thủ hạ gọi đến báo cáo: “Chu ca, đã thăm dò được tin tức, A Văn ép Đàm ca tiêm thuốc mê, hiện tại đang ở trên lôi đài. A Văn muốn… anh ấy… cái kia…”
“Được rồi.” Chu Hồng nhíu chặt lông mày, “Chỗ đó có người của chúng ta không?”
“Chỉ có hai ba người, bên trong Thành Phong đều là người của Lôi Nặc.”
“Không có ai đã từng chịu ơn Đàm Thanh Tuyền sao?”
“Hình như tất cả đều có, Đàm ca lúc chiến đấu luôn rất liều mạng, đều che chắn trước mặt người khác.”
“Tốt, bảo bọn họ nhanh tới đó kéo dài thời gian, dùng danh nghĩa báo ân.”
“Đã hiểu Chu ca, còn người phụ nữ kia…”
Chu Hồng tức giận không có chỗ phát: “Vướng víu, đáng chết! Quản bọn họ làm cái khỉ gì?” Suy nghĩ một chút lại thở dài, “Chú ý chặt chẽ, bảo đảm an toàn cho bọn họ, có lẽ A Văn sẽ không làm khó bọn họ, hắn không có suy nghĩ đó.”
“Dạ.”
Chu Hồng gọi cho Đổng Đại Vĩ: “Đổng thúc, ông ở đâu rồi?”
“Ai nha, nhanh nhanh, cậu gấp làm gì.”
“Đổng thúc, thủ hạ nghe được tin tức, bọn chúng tiêm thuốc mê cho Đàm Thanh Tuyền, đưa đến lôi đài rồi. Ông xem việc này phải làm sao bây giờ?”
“Hả? A Văn này, thực mẹ nó là yêu tinh! Ta hỏi Lôi Nặc một chút xem sao lại thế này.”
Chờ Lôi Nặc biết được tin tức từ Đổng Đại Vĩ, một lần nữa gọi điện cho A Văn, đã là mười phút sau.
A Văn vừa xem trận chiến tàn khốc trên lôi đài, vừa lộ ra nụ cười sáng lạn: “Lôi ca, anh yên tâm, em chỉ muốn ép hắn chịu khuất phục thôi… Sẽ không, sẽ không làm hắn bị thương đâu… Ai nha, đánh một trận là cần thiết mà, anh vẫn đánh em đấy thôi, sao không thấy anh luyến tiếc?… Điều giáo SM đều phải đổ máu, loại người này không đánh thì không dạy dỗ được a… Lôi ca yên tâm…”
Dược tính trên người Đàm Thanh Tuyền đang dần dần phát tác, không chỉ làm cho thần chí của y càng lúc càng mơ hồ, hơn nữa còn khiến cho độ nhạy cảm của thần kinh tăng lên nhanh chóng, mỗi một chút đau đớn đều bị phóng đại lên gấp bội. Cho dù quyền cước đánh lên thân người khác, nỗi thống khổ mình nhận lại cũng khó có thể hình dung được.
Trước mắt bắt đầu xuất hiện các đốm sáng lập lòe, như là mộng cảnh mĩ lệ, khiến cho y nhìn không rõ, chỉ có thể dựa vào bản năng mà tránh né đòn đến. May mắn những người này đều là thủ hạ mới tới, đa số đều là tiểu lưu manh, ỷ vào tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, đánh đấm mấy trận mà thôi, căn bản không thể so sánh với Đàm Thanh Tuyền đã từng lăn lộn vào sinh ra tử bao năm nay. Ra tay vô tình, chiêu thức tàn nhẫn, tất cả đều thuần túy là bộ dáng dốc sức liều mạng, riêng khí thế thôi cũng đã làm cho bọn chúng sợ hãi.
Một người cầm côn xông lên, đứng phía sau Đàm Thanh Tuyền, nện mạnh một gậy xuống lưng y. Đàm Thanh Tuyền phản ứng chậm, vừa nghe được tiếng gió, muốn né tránh thì côn đã đập lên lưng. Đau đớn phô thiên cái địa cuốn tới, y lảo đảo thiếu chút nữa thì té xỉu. Thân thể trùng xuống, chân quét một đường quật ngã người kia, thuận tay cầm côn lên, dừng sức nện xuống. Tiếng xương cốt rắc rắc vang lên, cánh tay người nọ bị bẻ gãy.
Đàm Thanh Tuyền cầm côn, lảo đảo đứng trên đài, bên tai vang lên những tiếng ong ong. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, y sắp không chịu nổi rồi. Mấy tên thủ hạ cầm theo gậy gộc nhảy lên lôi đài, vừa giương gậy muốn đánh thì bị ngăn lại.
Ba người chắn phía trước Đàm Thanh Tuyền: “Đủ rồi, muốn giết người sao?”
“Con mẹ nó, lão Triệu, liên quan gì tới mày.”
“Tao trước kia đi theo Đàm ca, chúng mày đuổi tận giết tuyệt như vậy, hơi quá đáng rồi.”
“Cái gì Đàm ca? Bọn tao con mẹ nó chỉ biết Lôi ca Văn ca, hắn là ai chứ? Mau tránh ra, đừng tự rước họa vào thân.”
Một người chạy tới đỡ lấy Đàm Thanh Tuyền, lớn tiếng nói: “Chúng mày mới không phải là cái thá gì, năm đó Đàm ca đi theo Lôi lão đại đã tiêu diệt mười hai con phố của Hưng Thuận đường, là lão đại Long Hoa bang, chúng mày biết cái đếch gì?”
“Haha, mày đừng giỡn, tên tiểu bạch kiểm này sao? Loại này chỉ phù hợp nằm sấp trên giường thôi. Bọn mày mau tránh ra, nếu không đừng trách chúng tao không nể tình!”
—
Chu Hồng hỏi Tôn Kiện Ba: “Còn bao lâu?”
“Sắp đến rồi, khoảng mười phút nữa.”
“Thuốc mê này phát tác tối đa cần bao lâu?”
“Nghe nói là nửa giờ.”
Điện thoại lại vang lên, Chu Hồng nhanh chóng tiếp: “Sao rồi?”
“Bọn Triệu ca đã xông lên rồi, nhưng tình hình không khả quan lắm.”
“Bọn chúng có vũ khí không?”
“Có mấy người cầm gậy.”
“Đàm Thanh Tuyền thế nào rồi?”
“Không rõ lắm, người đi ra chỉ nói như thế.”
Chu Hồng tắt điện thoại, Tôn Kiện Ba nói: “Còn khoảng bảy tám phút nữa, Chu ca, anh yên tâm đi, sắp đến rồi.”
Đàm Thanh Tuyền sắp không kiên trì được nữa, dược tính đã sắp phát tác đến đỉnh điểm, mỗi quyền lướt qua đều đau đớn kịch liệt, càng không cần nói đến đánh thẳng lên người. Ba người kia cũng không khá hơn, bọn họ vây quanh Đàm Thanh Tuyền, nhưng đối phương người đông thế mạnh, dần dần không duy trì được, một người bị đánh ngã xuống đất, liên tiếp ăn mấy cước.
Đàm Thanh Tuyền thà rằng để người ta thiếu nợ mình, cũng không thể để mình liên lụy đến người khác. Y đã sớm muốn từ bỏ nhưng nhìn ba người huynh đệ trước mặt mình, đành phải cắn răng gắng gượng. Nắm đấm vung lên, đánh thẳng vào mặt đối phương, nhưng đồng thời chính mình cũng đau đớn đến trước mắt tối đen.
Nhìn người tiếp theo trong ba người ngã xuống, A Văn khẽ cười một tiếng, nói: “Dùng roi đi, chơi chậm một chút.”
Lão Triệu vung gậy đánh trúng đầu một người, lại bị một tên khác dùng xích cuốn lấy cổ, thiếu chút nữa ngạt thở. Vừa muốn kéo dây xích ra thì cánh tay bị túm chặt lấy, cổ tay bị bẻ ngoặt ra sau. Một kẻ khác liên tiếp đá lên chân hắn.
Trên đài chỉ còn lại Đàm Thanh Tuyền, một mình y đứng ở nơi đó lung lay sắp đổ, mơ mơ màng màng nhìn một tên điều giáo sư tay cầm roi da đang đi tới, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay lau vệt máu trên khóe môi, nói: “Không có… Không có nến sao?”
Chu Hồng vừa xuống xe đã nhìn thấy Đổng Đại Vĩ ở phía trước đang ôm hai thiếu niên trong tay, ung dung thong thả bước đi, hắn cũng không chào hỏi, vài bước liền vọt xuống. Đổng Đại Vĩ nhìn thấy Chu Hồng vội vã chạy qua, ngay sau đó là Lôi Nặc đuổi theo phía sau: “Đến mức thế sao? Vội vàng như vậy.”
“Hắn sợ tôi chơi Đàm Thanh Tuyền trước, muốn gây khó dễ đấy.” Lôi Nặc cười ha hả.
“Được rồi, đi nhanh lên, cậu cũng thật là, không chọn người nào khác lại đi tranh giành với hắn, không thể đùa giỡn với vợ của huynh đệ.”
“Ngưu lang cũng gọi là ‘vợ’?” Lôi Nặc vẻ mặt không cho là đúng.
“Đó là Đàm Thanh Tuyền, là thủ hạ đắc lực nhất của cha cậu năm đó. Đi nhanh đi.”
Hai người vừa tiến vào sàn đấu liền ngây người, phía sau là thủ hạ của Đổng Đại Vĩ, Lôi Nặc và Chu Hồng, hơn mười người hùng hổ tràn vào, chứng kiến tình cảnh trước mắt, mỗi người đều trầm mặc không nói.
Cho dù không tận mắt chứng kiến thì cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng trận đánh vừa rồi ác liệt đến mức nào. Trên lôi đài loang lổ đầy vết máu, Chu Hồng cởi áo khoác, bao lấy Đàm Thanh Tuyền trên người chống chất vết thương. Một tên điều giáo sư bị đá văng sang bên cạnh, roi da ném trên mặt đất.
Sắc mặt Chu Hồng vô cùng lạnh lẽo, hắn vốn cũng không phải người ấm áp nhưng thần tình lúc này không khác gì nham thạch đóng băng. Đổng Đại Vĩ tiến lên vài bước, lắp bắp nói: “Làm sao… Sao có thể như vậy?…”
Lôi Nặc nhìn Đàm Thanh Tuyền không hề tức giận, đang nằm trong lòng Chu Hồng, trong lòng có chút khó chịu, nhịn không được muốn đến gần vuốt ve khuôn mặt y. Chu Hồng nhanh chóng lui về sau một bước, trong mắt tràn đầy căm hận.
Lôi Nặc không chịu được, hét lên: “Anh trừng tôi làm gì?”
Chu Hồng gằn từng chữ: “Lôi ca, cậu điên rồi. Là cậu cố ý muốn tôi đến thành phố D bàn chuyện làm ăn với cậu, sau đó cho A Văn bắt Đàm Thanh Tuyền lại.”
Lôi Nặc trợn mắt: “Con mẹ nó, anh nói bậy bạ cái gì vậy hả?”
Chu Hồng cao giọng: “Lôi ca, Chu Hồng tôi có chỗ nào đắc tội với cậu? Đàm Thanh Tuyền có chỗ nào đắc tội với cậu? Tiêm thuốc, đánh người, dạy dỗ. Đàm Thanh Tuyền đi theo Lôi lão đại bảy năm, tôi vào Long Hoa bang sáu năm, ở bên cạnh cậu và Lôi lão đại ba năm, để đổi lấy kết cục như vậy sao? Lôi ca, cậu cũng thật có nghĩa khí!”
Chu Hồng hai mắt rưng rưng, toàn thân run rẩy, mọi người đều nhìn ra được, hắn đang tận lực kiềm chế kích động trong lòng. Hắn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn kỹ từng tên thủ hạ của Lôi Nặc đang đứng xung quanh lôi đài. Những người này bị ánh mắt của hắn khiến cho kinh sợ, vội vàng lùi lại một bước, ngay cả Lôi Nặc cũng không thể phản bác lại dù chỉ một chữ.
Chu Hồng không nói nữa, ôm Đàm Thanh Tuyền đi ra ngoài. Truyện Dị Năng
Trong nhất thời, sàn đấu im lặng không một tiếng động, thật lâu sau Lôi Nặc đột nhiên có phản ứng, quát to: “Tôi căn bản không cố ý điều hắn đi!” Không có ai tiếp lời, tất cả đều dùng một loại thần sắc kỳ quái nhìn hắn.
Đổng Đại Vĩ vừa tức giận, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, dẫn theo mấy thủ hạ rời khỏi Thành Phong.
Lôi Nặc đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, giật mạnh cà vạt trên cổ xuống, tức giận thở hổn hển, chợt nhớ tới một người, lớn tiếng la lên: “A Văn, con mẹ nó đồ đê tiện!”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
72 chương
89 chương