Khom Lưng

Chương 30

Chuyển ngữ: Trang Tử Biên tập: Tiểu Sên     Tiểu Kiều chờ ở cửa hiên, cuối cùng cũng thấy Ngụy Thiệu trở về. Nàng vội vàng đi xuống bậc thềm đón hắn: “Chắc phu quân đã đói bụng, bữa tối chuẩn bị xong hết rồi, chờ chàng về là ăn thôi.” Nói xong lén nhìn hắn. Ngụy Thiệu dừng bước nhìn Tiểu Kiều. Vừa nãy hắn bị mẫu thân gọi đi, chắc hẳn đã biết rõ nàng bằng mặt không bằng lòng đem củ khoai nóng này giao cho Từ phu nhân xử lý. Tiểu Kiều cũng thấy chột dạ nên vừa rồi thành thành thật thật đứng chờ hắn về ăn cơm, cũng nghĩ xong cách ứng đối. Giờ thấy hắn nhìn mình thế này, ánh mắt âm u sắc bén, mặt mũi sa sầm, cũng không dám lên tiếng, chỉ chờ hắn hỏi mình. “Dùng bữa thôi.” Không ngờ hắn chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nói xong liền nhấc chân đi tới phòng ăn, lúc hắn đi qua người nàng, Tiểu Kiều cảm thấy như có một cơn gió nhẹ phất qua. Tiểu Kiều hết sức bất ngờ, sững sờ đứng im tại chỗ. Thấy hắn đã đi lên bậc thềm, nàng mới vội vàng đuổi theo bóng lưng hắn. … Mấy ngày nay Ngụy Thiệu đều về ăn cơm tối. Ngay cả lần này, hai người cũng ngồi cùng nhau ăn hết ba bốn bát cơm. Thực ra phải nói là Tiểu Kiều hầu hạ hắn ăn hết ba bốn bát cơm mới đúng. Bàn ăn để trên sạp nhỏ, Ngụy Thiệu ngồi ngay ngắn phía trong. Tiểu Kiều là nữ nhân, địa vị không bằng hắn nên chỉ có thể quỳ một bên cầm bát cơm trong tay hầu hạ hắn. Đợi hắn ăn xong nàng mới được phép ăn cơm. Có điều vài lần trước hắn đều ăn rất nhanh, cũng ít khi sai khiến nàng phải làm chuyện gì. Vì vậy việc này đối với nàng cũng không mệt. Tiểu Kiều dùng tư thế ngồi tiêu chuẩn, mông đặt trên gót chân. Không thể không nói, Ngụy Thiệu trời sinh gân cốt chỉnh tề, y như cái móc treo quần áo. Giống như bây giờ, ngồi ngay ngắn trên chiếc sạp phía sau bàn dài, một thân nghiêm chỉnh, vạt áo phải nhét sâu trong xiêm y, tay áo thùng thình dọc theo hai bên bả vai rủ xuống, phối hợp cùng phong thái ung dung, ngay cả động tác gắp đồ ăn cũng lưu loát như vậy, giống như nam tử trong trong truyện cổ bước ra, chỉ có điều hắn là người thật sờ sờ trước mắt. Tiểu Kiều lén nhìn hắn rồi vội quay đi, bỗng nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu nói: “Cùng nhau dùng cơm đi.” Tiểu Kiều ngẩn ngơ, nhìn về phía hắn. Thấy hắn ôn hoà nhìn mình thì vội vàng từ chối. “Không sao. Ta bảo nàng ăn thì cứ ăn đi.” Nói xong hắn sai người mang thêm một bộ bát. Tiểu Kiều cảm thấy hắn đột nhiên bảo nàng ăn như vậy rất khả nghi, nhất là còn ngay sau khi từ Đông phòng trở về. Nhưng khó được lúc hắn hiền lành như vậy, mình cũng không nên từ chối. Đoán chừng ăn cơm chắc cũng không xảy ra vấn đề gì. Sau khi khom người cảm tạ hắn, nàng mới tiến lên hai bước, quỳ xuống ngồi cạnh bàn. Trong lúc ăn không được nói. Tiểu Kiều cứ thế yên lặng ăn xong một chén cơm nhỏ. Đây là sức ăn ngày thường của nàng. Nàng giương mắt lên, thấy Ngụy Thiệu cũng đã ăn xong, hai tay hắn chống trên hai chân, trên mặt mỉm cười, như thể vừa rồi hắn vẫn nhìn nàng ăn cơm như vậy. Tiểu Kiều nuốt xuống miếng cơm cuối cùng trong miệng, nhẹ nhàng bỏ đũa xuống. Đang định gọi người đưa nước súc miệng thì Ngụy Thiệu chợt nói: “Mang thêm một chén cơm cho Nữ quân.” Tiểu Kiều vội lắc đầu: “Đa tạ phu quân, thiếp no rồi.” “Ta thấy nàng mới chỉ ăn có mấy miếng, sao đã no bụng được?” Ngụy Thiệu nói. “No thật rồi mà. Ngày thường thiếp cũng chỉ ăn bấy nhiêu thôi.” Tiểu Kiều giải thích. “Đó là ngày thường nàng ăn quá ít!” Ngụy Thiệu nhìn nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt không vui, “Vào nhà ta cũng đã được một thời gian rồi, vậy mà trông còn gầy hơn trước. Người không biết lại tưởng Ngụy gia ta không cho nàng ăn đủ no. Mau ăn thêm chén nữa.” Tiểu Kiều cảm thấy hắn đang trợn mắt nói dối. Mình đến cái tuổi này rồi, bình thường ăn uống đều đủ chất, thân thể cũng đã phát dục, ngay bản thân nàng cũng cảm giác được, cái yếm may năm ngoái đến giờ đã chật, thấy không thoải mái nàng còn đi đổi cái khác rồi đấy. Thế nhưng vú già đã bưng cơm tới. Trước ánh mắt ân cần của Ngụy Thiệu, Tiểu Kiều không còn cách nào khác đành cúi đầu cố gắng ăn nốt chén cơm thứ hai. Ăn xong chén thứ hai, bụng cũng đã căng đến ngực. Tiểu Kiều nhịn xuống cảm giác muốn ợ, buông đũa xuống. “Mang thêm một chén nữa cho Nữ quân.” Thanh âm Ngụy Thiệu lại vang lên. Tiểu Kiều lắc đầu: “Thật sự thiếp không thể ăn nổi nữa!” “Trước lúc về tổ mẫu còn trách ta đối xử với nàng không tốt. Nàng vừa gầy vừa yếu, không cố gắng ăn thêm cơm làm sao được?” Ngụy Thiệu phất tay áo, tự mình đứng dậy đơm thêm cơm cho nàng, đắp thật đầy sau đó đưa tới trước mặt Tiểu Kiều. Tiểu Kiều nhìn hắn. Trên mặt hắn vẫn là dáng vẻ tươi cười. “Thật sự ăn không nổi nữa.” Tiểu Kiều vẻ mặt đau khổ nói. Sắc mặt Ngụy Thiệu lập tức trầm xuống. “Phải ăn cho ta!” Thanh âm của hắn lạnh lùng vang lên, “Không chỉ hôm nay, bắt đầu từ ngày mai, mỗi bữa nàng đều phải ăn hết ba chén cho ta! Tổ mẫu yêu thương nàng như vậy, nếu nàng không thêm được tí thịt nào, đến lúc đứng trước mặt tổ mẫu ta biết giải thích thế nào.” Tiểu Kiều nhìn hắn một lát, nàng cắn môi, nói: “Phu quân, thiếp sai rồi.” Ngụy Thiệu cúi đầu, tựa như tiện tay chỉnh ống tay áo của mình, nói: “Sai ở đâu?” Giọng nói thờ ơ. “Sáng nay phu quân muốn thiếp thay phu quân đi tới chỗ bà bà chuyển lời, nhưng thiếp lại đi Bắc phòng.” Tiểu Kiều liếc hắn, nói nhỏ. Ngụy Thiệu “À” một tiếng, ánh mắt như cười như không: “Vậy nàng nói xem, ta nên làm gì bây giờ?” “Lần tới thiếp không dám nữa…” Tiểu Kiều lúng túng, ợ lên một tiếng rồi vội vàng dùng ống tay áo che mặt. “Còn có lần tới?” Hắn nhíu mày. “Không phải không phải…” Tiểu Kiều vội vàng buông ống tay áo, khoát tay. Bỗng đúng lúc này, phía sau có tiếng bước chân dồn dập. Tiểu Kiều quay đầu lại, thấy một vú già vội vã đi vào, khom người nói: “Quân hầu, tướng quân Lý Điển cầu kiến, nói có chuyện gấp.” Ngụy Thiệu nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, đứng dậy bỏ qua Tiểu Kiều bước nhanh ra ngoài. Tiểu Kiều đưa mắt nhìn bóng lưng hắn đi khỏi, cuối cùng mới dám thở ra một hơi. Buổi tối hôm đó, Tiểu Kiều không dám buông lỏng như ngày thường nữa, chỉ thành thành thật thật ở trong phòng chờ hắn trở về, thuận tiện tiêu cơm. Nàng đợi mãi đến tận đầu giờ hợi vẫn chưa thấy Ngụy Thiệu trở về, đến lúc này mới chịu không nổi, mặc nguyên quần áo đi ngủ trước. Ngụy Thiệu cả đêm không về. Mãi đến tận chạng vạng tối hôm sau Tiểu Kiều mới biết tin vùng Thượng Cốc hôm trước đột nhiên bị đại quân Hung Nô đến cướp, quân dân trấn giữ thương vong gần một ngàn người, chúng cướp bóc, giết người, thiêu rụi nhà cửa, còn nói đây là lễ vật gửi cho Từ phu nhân ở Ngư Dương, sau đó bỏ chạy về phương Bắc. Ngụy Thiệu nghe tin giận dữ, tự mình dẫn kỵ binh truy bắt Hung Nô. … Ngụy Thiệu dẫn theo hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, ngày đêm truy kích, cuối cùng đuổi tới trăm dặm bên ngoài Thượng Cốc, cách vùng đất Hung Nô một ranh giới là vùng Tang Can Hà. Vừa nãy thôi, đội quân Hung Nô mang theo chiến lợi phẩm bao gồm trâu ngựa cùng nữ nhân đi qua ranh giới để quay trở lại vùng đất của chúng thì bất ngờ gặp phải kỵ binh Ngụy Thiệu đuổi tới, chúng đành phải vội vàng đánh trả, hai bên đại chiến tại bờ Tang Can Hà, Ngụy Thiệu cưỡi ngựa tiến vào trận địa, chiến đấu với thủ lĩnh thiên kỵ trưởng của đội quân Hung Nô là Thả Mạc Xa, cuối cùng Thả Mạc Xa bị hắn chém ngã xuống ngựa rồi bị bắt lại, số kỵ binh còn lại của Hung Nô, kẻ hoặc trốn hoặc bị bắt thành tù binh, tóm lại thất bại thảm hại. Dân chúng Thượng Cốc được trả lại trâu, ngoại trừ một số ít nữ nhân thương vong, còn lại phần lớn đều bình an vô sự, chỉ là khó tránh khỏi đã bị làm nhục, quần áo không chỉnh tề tụ lại một chỗ, hoặc đứng hoặc ngồi, ôm nhau khóc ròng. Áo giáp Ngụy Thiệu lúc này nhuốm đầy máu, hắn cầm đại đao đi qua bên cạnh nhóm nữ nhân khóc sướt mướt do sống sót sau đại nạn, tới trước mặt Thả Mạc Xa của Hung Nô. Thả Mạc Xa vô cùng cường hãn, dù đã bị bắt làm tù binh, trên người cũng nhuốm đầy máu đen nhưng vẫn cứng đầu không chịu quỳ xuống, đầu cao đầu cười chế giễu Ngụy Thiệu: “Thế nào, tặng lễ vật cho đại thọ tổ mẫu ngươi rồi mà còn chưa thoả mãn?” Sặt mặt Ngụy Thiệu âm trầm, hắn giơ tay lên, đập vỏ đao xuống mặt Thả Mạc Xa, làm hắn gãy mất nửa hàm răng. “Thằng nhãi Ngụy Thiệu! Hôm nay nếu ngươi dám giết ta, ngày khác đội quân Hung Nô của ta sẽ trả thù lại gấp 10 lần!” Thả Mạc Xa bị đau, máu trong miệng không ngừng trào ra, mở miệng mắng chửi lung tung hàm hồ, trông hết sức đáng sợ. Tướng quân Lý Điển hộ tống Ngụy Thiệu một đường truy kích vừa rồi, trông thấy vậy thì vô cùng giận dữ, đạp một cước lên  đầu gối Thả Mạc Xa, khiến hai đầu gối hắn khụy xuống đất, hắn muốn đứng lên lại bị đè xuống, miệng vẫn không ngớt chửi rủa “Thằng nhãi Ngụy Thiệu, đồ chó má! Đồ chuột nhắt”. Ngụy Thiệu từ từ rút ra trường đao bên hông, lưỡi đao lóe sáng lạnh như băng tuyết. Hắn giơ tay chém xuống, đầu Thả Mạc Xa cứ như vậy từ trên gáy lăn xuống, máu phun lên bắn tung toé khắp mặt đất. Xung quanh lặng ngắt như tờ, xa xa những tiếng khóc nỉ non của nhóm nữ nhân cũng lập tức ngừng lại. “Đám tù binh Hung Nô còn lại, bất kể chức vụ cao thấp ra sao, toàn bộ giết tại chỗ.” Ngụy Thiệu thu đao về, ra lệnh, thần sắc hết sức bình tĩnh. … Đêm đó ngực trái Hô Diễn Liệt bị đâm rất sâu, chỉ cần thêm nửa tấc nữa là sẽ vào tim. Mấy ngày nay, hắn bị đau đớn tra tấn, hành động cũng bị hạn chế. Một đám tộc nhân bị bắt bên cạnh đã bị dẫn đi hành hình, hắn âm thầm vận lực, muốn giãy giụa thoát khỏi dây thừng, ngực bỗng nhiên truyền đến một hồi đau đớn, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, cả người đứng không vững, ngã trên mặt đất. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trời đất đưa đẩy cuối cùng bản thân vẫn phải chết bên bờ Tang Can Hà. Ngụy Thiệu này chỉ là một tên người Hán trẻ tuổi, nhưng lại có thể huấn luyện được một đội kỵ binh hùng mạnh có sức chiến đấu giống y như người Hung Nô. Lúc đánh chính diện, người Hung Nô chưa từng chiếm được nửa phần hơn nào từ trong tay hắn. Mà vùng Sóc Phương cũng bị hắn đoạt lại, người Hung Nô còn bị ép lui về phía Bắc mấy trăm dặm bên ngoài Mục Dương. Danh tiếng của hắn ở Hung Nô không người không biết. Chỉ cần nhắc đến cái tên này, từ Thiền Vu[1], chư vương đến dân chúng, không ai là không kiêng kị hắn. [1] Thiền Vu: tên hiệu của vua Hung Nô Mặc dù Ngụy Thiệu cùng thái tử Tả Hiền Vương là kẻ thù của nhau, nhưng thái độ của Nhật Trục vương đối với đối thủ người Hán này cũng không căm hận. Có lẽ một phần nguyên nhân là do vương phi là người đến từ Ngụy gia, Hô Diễn Liệt chỉ có thể nghĩ như vậy. Hắn đi chuyến này đã hoàn thành xong việc cần làm,  không ngờ trên đường trở về lại gặp phải đội quân của Tả Hiền Vương. Biết được hắn có ý đồ khiêu khích, Hô Diễn Liệt lập tức ngăn cản, Thả Mạc Xa sao có thể nghe theo, vì vậy hai bên mới xảy ra xung đột. Hô Diễn Liệt từ trước đến nay vẫn luôn mang danh hào thiên kỵ trưởng của Hung Nô, chiến công lẫy lừng, nhưng ngày ấy hắn lẻ loi một mình, lại còn bị thương, cuối cùng không địch nổi bị bắt lại. Thả Mạc Xa muốn mang hắn về giao cho Tả Hiền Vương để gây khó dễ cho Trục Nhật Vương nên trói hắn lại, áp giải đến Thượng Cốc, cướp bóc xong, hắn cũng bị bắt đi theo, không ngờ lại bị kỵ binh của Ngụy Thiệu đuổi tới đây, hai bên đại chiến, bản thân hắn đi theo Thả Mạc Xa lại bị bắt làm tù binh. Cả đời này hắn đã giết không biết bao nhiêu người. Vì tranh quyền mà giết tộc nhân của mình có, vì đoạt đất mà giết người Hán, người Ô Tôn, người Hô Yết cũng có… Chết cũng không có cái gì đáng sợ. Nhưng chết đi như vậy, hắn thật sự không cam lòng. Hô Diễn Liệt biết rõ, quân sĩ đang thi hành lệnh của Ngụy Thiệu. Tiếng gào khóc, tức giận, mắng chửi, cầu xin tha mạng, tất cả mọi loại thanh âm hỗn tạp đồng loạt vang lên, một đám tù binh đằng trước hắn đều đã ngã xuống. Rất nhanh thôi cũng sẽ tới phiên hắn. Hắn hít sâu một hơi, đang chuẩn bị vận khí giãy dụa lần cuối thì bỗng có một người phía sau dẫm lên người hắn, tiếp đó thanh âm quen thuộc vang lên: “Tên Hung Nô này có thù với ta, để ta tự tay giết hắn.” Ngụy Nghiễm nói với giáo úy phụng mệnh hành hình. Ngụy Nghiễm đã lên tiếng, giáo úy đương nhiên sẽ phải tuân theo, giao người cho hắn. Ngụy Nghiễm một tay kéo Hô Diễn Liệt đi tới bên cạnh Tang Can Hà, thấy bên cạnh không có người, hắn dùng mũi đao cắt đứt dây trói cho Hô Diễn Liệt. Hô Diễn Liệt vạn phần cảm kích, vội vàng quỳ xuống hành lễ với hắn: “Thiếu chủ nhân, sự việc ở Thượng Cốc đều là do một tay Tả Hiền Vương làm…” “Cút đi.” Ngụy Nghiễm cũng không nghe hết, chửi một tiếng, sau đó quay người đi. … Năm ngày sau Ngụy Thiệu quay về. Từ phu nhân vô cùng vui mừng, đích thân ra đón Ngụy Nghiễm, Ngụy Thiệu. Thấy hai người phong trần mệt mỏi, sau khi hỏi chuyện xong, bà liền bảo hai huynh đệ về nghỉ ngơi. Lúc Ngụy Thiệu trở lại Tây phòng thì trời đã tối. Tiểu Kiều đứng ngoài cửa Tây phòng đón hắn. Áo giáp trên người hắn còn chưa cởi. Hắn cứ đứng yên ở đó, để mặc vú già đang muốn giúp hắn cởi bỏ áo giáp, còn mình vẫn nhìn chăm chăm Tiểu Kiều. Tiểu Kiều hơi chần chờ, cuối cùng vẫn đi tới trước mặt hắn, vươn tay tự mình giúp hắn cởi giáp. Đám vú già thấy thế thì lập tức lui xuống. Tiểu Kiều đứng rất gần hắn, lúc cởi bỏ áo giáp, nàng ngửi thấy trên người hắn có hỗn hợp của mùi đất cùng mùi máu, có chút gay mũi. Nàng dường như cảm nhận ánh mắt chăm chú của hắn trên đỉnh đầu. Giương mắt lên, thấy hắn hơi cúi đầu, cũng đang nhìn mình. Lông mi Tiểu Kiều thoáng run lên. Nàng cắn môi, hai mắt lại cúi xuống. Nín thở cuối cùng cũng cởi xong tấm áo giáp nặng nề cho hắn, sau đó bình tĩnh lui về sau một bước. Ngụy Thiệu bỏ áo giáp xuống nền nhà, trên người chỉ còn một bộ trung y đã nhuốm đầy bụi và máu. Hắn liếc Tiểu Kiều đứng xa mình, xoay người đi vào phòng tắm. Lúc hắn đi ra, trên người đã thay một bộ xiêm y sạch sẽ, tay áo bồng bềnh, mái tóc đen ướt nước dùng trâm ngọc búi lại, dung mạo tuấn tú, hết sức đẹp mắt, khác hoàn toàn so với bộ dáng toàn thân đầy máu lúc về. “Phu quân có muốn dùng cơm?” Tiểu Kiều hỏi hắn. Ngụy Thiệu sờ bụng, gật đầu, xoay người đi tới thiện phòng. Tiểu Kiều đi theo hầu hạ, lúc đi tới cửa, phát hiện Khương bà bà bên Đông phòng đi đến, vẻ mặt cung kính, khom người nói phu nhân bên kia đã chuẩn bị xong cơm canh, mời Nam quân tới dùng bữa. “Phu nhân đau lòng Nam quân nên đã tự mình xuống bếp. Mong Nam quân dời bước.” Ngụy Thiệu thoáng chần chờ, quay đầu liếc Tiểu Kiều. Tiểu Kiều vội nói: “Nếu bà mẫu đã chuẩn bị cơm canh, vậy phu quân cứ đi tới đó đi. Thiếp ở đây không sao.” Ngụy Thiệu không nói gì, cất bước đi tới Đông phòng.